Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Chương 16: Mẹ Vợ Quan Tâm
Vân Tiêm Nguyệt
03/06/2023
"Tuổi trẻ đúng là hăng hái."
Không giống như trước kia có một số nam thanh niên trí thức dựa vào các cô gái trong thôn mà ăn bám, lười biếng.
Vương Mỹ Quyên càng nhìn con rể càng hài lòng, có những người tham gia quân ngũ cũng không được cao to, đẹp trai như con rể.
Anh lại có làn da trắng và sạch sẽ, không giống người trong thôn, phơi nắng đen như than. Sau này có em bé cũng sẽ trắng tinh, chắc chắn rất đẹp.
"Con rửa mặt trước đi, chờ mẹ đánh răng xong mẹ sẽ làm bữa sáng."
"Mẹ, không vội. Con có thể nhồi bột mì làm sủi cảo. Nếu mẹ cần thì giúp đỡ thì gọi con một tiếng."
"Tốt lắm~"
Vương Mỹ Quyên trong lòng vui vẻ đến nỗi lời nói ra âm thanh rộn ràng.
Mặc dù tất cả đàn ông trong nhà đều giỏi giang, thạo việc.
Nhưng những việc lặt vặt như nấu ăn, rửa chén, giặt ủi chưa bao giờ sờ vào chứ đừng nói là nhồi bột làm sủi cảo.
Một số người thậm chí còn không thể phân biệt được rau hẹ với tỏi.
Chẳng bao lâu khói từ nhà bếp bốc lên.
Thiếu nguyên liệu nên không làm được sủi cảo, cũng chỉ có ngày lễ tết là được ăn một bữa no nê.
Có điều Vương Mỹ Quyên cũng hào phóng một phen, chương một chậu bánh bao chay, nấu một nổi cháo cộng thêm món dưa muối nhà làm, ở trong thôn đã là rất thịnh soạn rồi.
Từ Thiên Thành ăn chung nồi cơm ở nhà ăn cho thanh niên trí thức đã nửa năm nay, nên đối với thức ăn không quá xoi mói, thậm chí cảm thấy cơm của nhà họ Triệu ở nông thôn cũng không tệ.
"Tiểu Từ vào gọi Lệ Lệ dậy đi, con bé này đã lúc nào rồi mà vẫn còn nằm ỳ." Vương Mỹ Quyên bất mãn lầm bầm.
Từ Thiên Thành biết mẹ vợ chỉ nói miệng còn trong lòng vẫn vui vẻ nuôi con gái lười biếng nên anh không nói gì.
Vương Mỹ Quyên lau tay, đi thẳng vào phòng con gái vén chăn ra.
Triệu Gia Lệ ngủ không ngon giấc, chăn bị vén lên thì mở mắt.
"Dậy, không dậy thì sẽ không được ăn sáng. Bây giờ là thời gian mùa vụ bận rộn, không ai làm cơm sáng cho con đâu."
Triệu Gia Lệ xuống giường và thay quần áo, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay thô ráp giữ lại.
"Lệ Lệ này, tối hôm qua, các con..." Vương Mỹ Quyên ghé sát tai cô hỏi: "Có làm chuyện vợ chồng không?"
Triệu Gia Lệ nghe xong mặt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy? Tình trạng sức khỏe của con hiện giờ sao có thể cùng anh ấy..."
Cô mím môi, không nói tiếp.
Cho dù sức khỏe tốt cô cũng sẽ không dễ dàng cùng người khác lăn giường.
Dù sao thì thời đại này không có biện pháp tránh thai tốt như thời hiện đại.
Cô cũng không muốn tuổi còn trẻ mà đã gây hại đến mạng người.
Với sức khỏe của cô bây giờ dù không phải một xác hai mạng thì đứa trẻ lớn lên cũng rất cực khổ.
Không giống như trước kia có một số nam thanh niên trí thức dựa vào các cô gái trong thôn mà ăn bám, lười biếng.
Vương Mỹ Quyên càng nhìn con rể càng hài lòng, có những người tham gia quân ngũ cũng không được cao to, đẹp trai như con rể.
Anh lại có làn da trắng và sạch sẽ, không giống người trong thôn, phơi nắng đen như than. Sau này có em bé cũng sẽ trắng tinh, chắc chắn rất đẹp.
"Con rửa mặt trước đi, chờ mẹ đánh răng xong mẹ sẽ làm bữa sáng."
"Mẹ, không vội. Con có thể nhồi bột mì làm sủi cảo. Nếu mẹ cần thì giúp đỡ thì gọi con một tiếng."
"Tốt lắm~"
Vương Mỹ Quyên trong lòng vui vẻ đến nỗi lời nói ra âm thanh rộn ràng.
Mặc dù tất cả đàn ông trong nhà đều giỏi giang, thạo việc.
Nhưng những việc lặt vặt như nấu ăn, rửa chén, giặt ủi chưa bao giờ sờ vào chứ đừng nói là nhồi bột làm sủi cảo.
Một số người thậm chí còn không thể phân biệt được rau hẹ với tỏi.
Chẳng bao lâu khói từ nhà bếp bốc lên.
Thiếu nguyên liệu nên không làm được sủi cảo, cũng chỉ có ngày lễ tết là được ăn một bữa no nê.
Có điều Vương Mỹ Quyên cũng hào phóng một phen, chương một chậu bánh bao chay, nấu một nổi cháo cộng thêm món dưa muối nhà làm, ở trong thôn đã là rất thịnh soạn rồi.
Từ Thiên Thành ăn chung nồi cơm ở nhà ăn cho thanh niên trí thức đã nửa năm nay, nên đối với thức ăn không quá xoi mói, thậm chí cảm thấy cơm của nhà họ Triệu ở nông thôn cũng không tệ.
"Tiểu Từ vào gọi Lệ Lệ dậy đi, con bé này đã lúc nào rồi mà vẫn còn nằm ỳ." Vương Mỹ Quyên bất mãn lầm bầm.
Từ Thiên Thành biết mẹ vợ chỉ nói miệng còn trong lòng vẫn vui vẻ nuôi con gái lười biếng nên anh không nói gì.
Vương Mỹ Quyên lau tay, đi thẳng vào phòng con gái vén chăn ra.
Triệu Gia Lệ ngủ không ngon giấc, chăn bị vén lên thì mở mắt.
"Dậy, không dậy thì sẽ không được ăn sáng. Bây giờ là thời gian mùa vụ bận rộn, không ai làm cơm sáng cho con đâu."
Triệu Gia Lệ xuống giường và thay quần áo, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay thô ráp giữ lại.
"Lệ Lệ này, tối hôm qua, các con..." Vương Mỹ Quyên ghé sát tai cô hỏi: "Có làm chuyện vợ chồng không?"
Triệu Gia Lệ nghe xong mặt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy? Tình trạng sức khỏe của con hiện giờ sao có thể cùng anh ấy..."
Cô mím môi, không nói tiếp.
Cho dù sức khỏe tốt cô cũng sẽ không dễ dàng cùng người khác lăn giường.
Dù sao thì thời đại này không có biện pháp tránh thai tốt như thời hiện đại.
Cô cũng không muốn tuổi còn trẻ mà đã gây hại đến mạng người.
Với sức khỏe của cô bây giờ dù không phải một xác hai mạng thì đứa trẻ lớn lên cũng rất cực khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.