Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Chương 23: Sói Hung Hãn
Vân Tiêm Nguyệt
05/06/2023
Cô gằn giọng nói tiếp:
“Đừng nghĩ rằng mỗi mình anh là thông minh tuyệt đỉnh, còn người khác đều là kẻ ngốc không nhìn ra mánh khóe của anh.”
Cho dù tương lai anh trở thành người giàu có nhất thì sao, từ nhỏ sống trong trại trẻ mồ côi nên cô đã am hiểu luật rừng.
Cho dù không có tài sản của dòng tộc thì đến lúc cải cách mở cửa chính là cơ hội để cô được sống ngày tốt đẹp.
Huống hồ, trong sách người nhà họ Triệu đối xử rất tốt với anh ta, nhưng cuối cùng chẳng phải anh ta vẫn bỏ vợ để lấy tiểu thư nhà giàu.
Biết rõ trái tim vợ cũ không tốt mà anh cũng không quan tâm, khiến người tức chết nhưng lại còn tỏ ra ghét bỏ.
Đã như vậy, làm sao cô có thể vì ôm bắp đùi mà khom mình uốn gối, nói không chừng cuối cùng sẽ thành công dã tràng, nên giờ cô không còn hứng thú diễn vai vợ chồng son ân ái với anh ta nữa.
Triệu Gia Lệ nâng eo dời mông sang một bên, từ tốn nói:
“Từ Thiên Thành, về phía tôi, sức khỏe của tôi đúng là không tốt, nếu không phải để u yên tâm, tôi sẽ không tính đến chuyện kết hôn.
Chúng ta đều có mục đích của riêng mình, nếu có thể chung sống hòa thuận với nhau thì tốt nhất.
Nếu như anh cứ khăng khăng vượt quá giới hạn, muốn sai khiến tôi làm việc thì tốt nhất nên chia tay, tránh để hai người chán ghét nhau."
Từ Thiên Thành từ từ nới lỏng bàn tay đang siết chặt, thở ra một hơi.
Con giun xéo lắm cũng quằn!
Huống chi, đây không phải giun, mà là một con chó nhìn như ngoan ngoãn nhưng thực chất là một con sói hung hãn.
Trong tình cảnh hiện giờ, nếu để cô nổi điên, anh đúng là chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Anh chỉ có thể quay lưng đi, âm thầm ghi nhớ điều này, chờ sau này có cơ hội sẽ đòi lại.
***
Một đêm ngủ ngon, say giấc đến bình minh.
Ăn sáng xong, mọi người đều ra đồng làm việc, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ, Đại Hổ cùng Tiểu Muội, là người lớn duy nhất, Triệu Gia Lệ được giao rất nhiều việc.
Trước hết phải cho gà và lợn ăn, gà thì dễ, rắc chút ngô cùng lá rau già trong vườn rau là được.
Thức ăn của lợn thì Vương Mỹ Quyên đã nấu chín trong nồi trước khi đi, chỉ cần chờ nguội rồi múc vào trong thùng rồi xách tới đến chuồng lợn đổ vào máng ăn là xong.
Bây giờ phiền toái nhất là giặt quần áo, thời tiết ngày càng nắng nóng mà nhà đông người như vậy, cả ngày làm việc ra nhiều mồ hôi nên phải tắm rửa thay quần áo.
Hơn nữa bây giờ điều kiện ở nông thôn cũng không thể so với một số hộ gia đình giàu có có máy giặt trong thành phố được.
“Đừng nghĩ rằng mỗi mình anh là thông minh tuyệt đỉnh, còn người khác đều là kẻ ngốc không nhìn ra mánh khóe của anh.”
Cho dù tương lai anh trở thành người giàu có nhất thì sao, từ nhỏ sống trong trại trẻ mồ côi nên cô đã am hiểu luật rừng.
Cho dù không có tài sản của dòng tộc thì đến lúc cải cách mở cửa chính là cơ hội để cô được sống ngày tốt đẹp.
Huống hồ, trong sách người nhà họ Triệu đối xử rất tốt với anh ta, nhưng cuối cùng chẳng phải anh ta vẫn bỏ vợ để lấy tiểu thư nhà giàu.
Biết rõ trái tim vợ cũ không tốt mà anh cũng không quan tâm, khiến người tức chết nhưng lại còn tỏ ra ghét bỏ.
Đã như vậy, làm sao cô có thể vì ôm bắp đùi mà khom mình uốn gối, nói không chừng cuối cùng sẽ thành công dã tràng, nên giờ cô không còn hứng thú diễn vai vợ chồng son ân ái với anh ta nữa.
Triệu Gia Lệ nâng eo dời mông sang một bên, từ tốn nói:
“Từ Thiên Thành, về phía tôi, sức khỏe của tôi đúng là không tốt, nếu không phải để u yên tâm, tôi sẽ không tính đến chuyện kết hôn.
Chúng ta đều có mục đích của riêng mình, nếu có thể chung sống hòa thuận với nhau thì tốt nhất.
Nếu như anh cứ khăng khăng vượt quá giới hạn, muốn sai khiến tôi làm việc thì tốt nhất nên chia tay, tránh để hai người chán ghét nhau."
Từ Thiên Thành từ từ nới lỏng bàn tay đang siết chặt, thở ra một hơi.
Con giun xéo lắm cũng quằn!
Huống chi, đây không phải giun, mà là một con chó nhìn như ngoan ngoãn nhưng thực chất là một con sói hung hãn.
Trong tình cảnh hiện giờ, nếu để cô nổi điên, anh đúng là chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Anh chỉ có thể quay lưng đi, âm thầm ghi nhớ điều này, chờ sau này có cơ hội sẽ đòi lại.
***
Một đêm ngủ ngon, say giấc đến bình minh.
Ăn sáng xong, mọi người đều ra đồng làm việc, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ, Đại Hổ cùng Tiểu Muội, là người lớn duy nhất, Triệu Gia Lệ được giao rất nhiều việc.
Trước hết phải cho gà và lợn ăn, gà thì dễ, rắc chút ngô cùng lá rau già trong vườn rau là được.
Thức ăn của lợn thì Vương Mỹ Quyên đã nấu chín trong nồi trước khi đi, chỉ cần chờ nguội rồi múc vào trong thùng rồi xách tới đến chuồng lợn đổ vào máng ăn là xong.
Bây giờ phiền toái nhất là giặt quần áo, thời tiết ngày càng nắng nóng mà nhà đông người như vậy, cả ngày làm việc ra nhiều mồ hôi nên phải tắm rửa thay quần áo.
Hơn nữa bây giờ điều kiện ở nông thôn cũng không thể so với một số hộ gia đình giàu có có máy giặt trong thành phố được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.