Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 11:
Lộc Trai
24/06/2024
"Đúng vậy, có người đưa tiền, bảo tôi nửa đường chặn cô Lâm lại."
Lời này vừa nói ra, tiếng ồn ào liền vang lên trong đám đông, dùng tiền sai người khác làm chuyện xấu là chuyện lớn, có thể phải ngồi tù cả đời.
"Là ai?" Lục Châu Khâm nhếch môi, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng, tay hơi siết lại.
"Trần Mù, nghĩ đến bà mẹ già bảy mươi tuổi ở nhà, bà ấy vẫn đang chờ anh về."
Tống Quốc Siêu phát hiện Trần Mù muốn khai ra mình thì vẻ mặt trở nên độc ác, vặn vẹo phần dưới đau đớn, âm thầm nhắc nhở.
Sở dĩ nhắc đến bà mẹ già của Trần Mù là vì phần lớn lương thực trong nhà hắn ta đều là do thôn trợ cấp.
Ba của Tống Quốc Siêu là trưởng thôn, nếu đắc tội với gia đình hắn ta thì sau này Trần Mù đừng mong có kết quả tốt đẹp.
Quả nhiên, sau khi Trần Mù nghe thấy chuyện mẹ già ở nhà thì đồng tử co lại, cúi đầu lẩm bẩm.
"Không có ai chỉ thị, là do một mình tôi làm. Tôi ham muốn sắc đẹp của cô Lâm, muốn chiếm đoạt cô ấy nhằm nuốt trọn gia sản của ba mẹ cô ấy."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó tin, đồng loạt nhìn về phía Lâm Oản Hề.
Vẻ mặt Lâm Oản Hề phức tạp nhìn chằm chằm Trần Mù, không ngờ vào phút chót, Tống Quốc Siêu lại đe dọa Trần Mù.
Hắn ta cố tình nhắc đến chuyện gia sản của ba mẹ cô, chỉ ra bí mật khiến những kẻ có ý đồ xấu không dám đến gần cô nữa.
"Được rồi, đưa hắn đi, mọi chuyện giao cho công an xử lý." Vẻ mặt Tống Chính Đông nghiêm trọng, ông ta hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng phức tạp.
Xem ra sau này phải chú ý bảo vệ cô Lâm nhiều hơn, không được để xảy ra chuyện như ngày hôm nay, nếu bị truyền ra ngoài thì thôn bọn họ đừng mong được bình chọn là thôn văn minh.
"Chúc mừng chú Tống, sắp có chuyện vui rồi." Sau khi Trần Mù rời đi, Lâm Oản Hề không kìm được nở nụ cười, chúc mừng Tống Chính Đông.
Tống Chính Đông vốn không ưa gì đứa con gái mà nhà họ Lâm đổi về, chỉ cảm thấy lời chúc mừng này cực kỳ chói tai, khuôn mặt căng thẳng càng đen thêm vài phần.
Lời này vừa nói ra, tiếng ồn ào liền vang lên trong đám đông, dùng tiền sai người khác làm chuyện xấu là chuyện lớn, có thể phải ngồi tù cả đời.
"Là ai?" Lục Châu Khâm nhếch môi, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng, tay hơi siết lại.
"Trần Mù, nghĩ đến bà mẹ già bảy mươi tuổi ở nhà, bà ấy vẫn đang chờ anh về."
Tống Quốc Siêu phát hiện Trần Mù muốn khai ra mình thì vẻ mặt trở nên độc ác, vặn vẹo phần dưới đau đớn, âm thầm nhắc nhở.
Sở dĩ nhắc đến bà mẹ già của Trần Mù là vì phần lớn lương thực trong nhà hắn ta đều là do thôn trợ cấp.
Ba của Tống Quốc Siêu là trưởng thôn, nếu đắc tội với gia đình hắn ta thì sau này Trần Mù đừng mong có kết quả tốt đẹp.
Quả nhiên, sau khi Trần Mù nghe thấy chuyện mẹ già ở nhà thì đồng tử co lại, cúi đầu lẩm bẩm.
"Không có ai chỉ thị, là do một mình tôi làm. Tôi ham muốn sắc đẹp của cô Lâm, muốn chiếm đoạt cô ấy nhằm nuốt trọn gia sản của ba mẹ cô ấy."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó tin, đồng loạt nhìn về phía Lâm Oản Hề.
Vẻ mặt Lâm Oản Hề phức tạp nhìn chằm chằm Trần Mù, không ngờ vào phút chót, Tống Quốc Siêu lại đe dọa Trần Mù.
Hắn ta cố tình nhắc đến chuyện gia sản của ba mẹ cô, chỉ ra bí mật khiến những kẻ có ý đồ xấu không dám đến gần cô nữa.
"Được rồi, đưa hắn đi, mọi chuyện giao cho công an xử lý." Vẻ mặt Tống Chính Đông nghiêm trọng, ông ta hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng phức tạp.
Xem ra sau này phải chú ý bảo vệ cô Lâm nhiều hơn, không được để xảy ra chuyện như ngày hôm nay, nếu bị truyền ra ngoài thì thôn bọn họ đừng mong được bình chọn là thôn văn minh.
"Chúc mừng chú Tống, sắp có chuyện vui rồi." Sau khi Trần Mù rời đi, Lâm Oản Hề không kìm được nở nụ cười, chúc mừng Tống Chính Đông.
Tống Chính Đông vốn không ưa gì đứa con gái mà nhà họ Lâm đổi về, chỉ cảm thấy lời chúc mừng này cực kỳ chói tai, khuôn mặt căng thẳng càng đen thêm vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.