Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 13:
Lộc Trai
24/06/2024
"Lâm Oản Hề, cô muốn chết à."
Lâm Nhược Sơ nghe thấy Lâm Oản Hề chế giễu mình thì tức giận giơ tay lên, định tát vào mặt đối phương.
Tuy nhiên, khi tay cô ta vừa định hạ xuống.
Tiếng tát vang lên, một cái tát, hai cái tát, ba cái tát.
Lâm Oản Hề nhìn Lục Châu Khâm đang đứng trước mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười ngọt ngào.
"Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, trừ khi không nhịn được."
Sau vài cái tát, Lục Châu Khâm buông tay, đôi mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Sơ.
Tống Quốc Siêu run rẩy, lùi lại vài bước, chỉ tay: "Lục Châu Khâm, anh... anh có phải đàn ông không, phụ nữ mà cũng dám đánh?"
"Tôi không chỉ đánh phụ nữ mà còn đánh cả đàn ông."
Lục Châu Khâm không nói hai lời, giơ chân đá vào bụng Tống Quốc Siêu, do dùng quá nhiều sức nên đối phương ngã thẳng xuống ruộng lúa.
"Châu Khâm, đừng kích động."
Lâm Oản Hề không muốn để gia đình Lục Châu Khâm đi vào vết xe đổ giống như kiếp trước, bị trưởng thôn tẩy chay, cuối cùng phải chuyển ra khỏi thôn.
Cô vội kéo cánh tay rắn chắc của anh, khẽ gọi.
Lục Châu Khâm mất đi lý trí, mãi đến khi cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào thì dần tỉnh táo lại, ánh mắt tối sầm, cúi đầu nhìn xuống.
"Được."
Người dân trong thôn lần lượt trở về nhà, một số người ở cuối thôn thì nghỉ ngơi ở sân phơi lúa.
Nhà họ Lâm ở đầu ngõ phía đông, cách ruộng lúa khá gần, Lâm Oản Hề tạm biệt Lục Châu Khâm rồi vội vã trở về nhà.
Ban đầu, cô ở nhà thanh niên trí thức cùng những người đồng chí xuống nông thôn khác, là Lâm Nhược Sơ hết lời khuyên cô về nhà họ Lâm ở.
Nhà họ Lâm ở thôn Lục Ly được xem là gia đình khá giả, có năm gian nhà lớn, còn có một khoảng sân rộng có thể nuôi gà, trồng rau.
So với nhà thanh niên trí thức chật hẹp thì nhà họ Lâm thoải mái hơn nhiều.
Lúc đầu, vì Lâm Oản Hề thực sự rất nhớ ba mẹ nên mới nghe lời Lâm Nhược Sơ về ở nhà họ Lâm.
Cũng vì vậy mà cô bị dân làng bàn tán, mỗi lần muốn chuyển đi, Lâm Nhược Sơ đều khuyên cô ở lại.
Tuy nhiên, Lâm Nhược Sơ để Lâm Oản Hề ở lại nhà họ Lâm không phải vì thương xót cô, mà là để cô lấy tiền mua lương thực.
Lâm Nhược Sơ nghe thấy Lâm Oản Hề chế giễu mình thì tức giận giơ tay lên, định tát vào mặt đối phương.
Tuy nhiên, khi tay cô ta vừa định hạ xuống.
Tiếng tát vang lên, một cái tát, hai cái tát, ba cái tát.
Lâm Oản Hề nhìn Lục Châu Khâm đang đứng trước mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười ngọt ngào.
"Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, trừ khi không nhịn được."
Sau vài cái tát, Lục Châu Khâm buông tay, đôi mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Sơ.
Tống Quốc Siêu run rẩy, lùi lại vài bước, chỉ tay: "Lục Châu Khâm, anh... anh có phải đàn ông không, phụ nữ mà cũng dám đánh?"
"Tôi không chỉ đánh phụ nữ mà còn đánh cả đàn ông."
Lục Châu Khâm không nói hai lời, giơ chân đá vào bụng Tống Quốc Siêu, do dùng quá nhiều sức nên đối phương ngã thẳng xuống ruộng lúa.
"Châu Khâm, đừng kích động."
Lâm Oản Hề không muốn để gia đình Lục Châu Khâm đi vào vết xe đổ giống như kiếp trước, bị trưởng thôn tẩy chay, cuối cùng phải chuyển ra khỏi thôn.
Cô vội kéo cánh tay rắn chắc của anh, khẽ gọi.
Lục Châu Khâm mất đi lý trí, mãi đến khi cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào thì dần tỉnh táo lại, ánh mắt tối sầm, cúi đầu nhìn xuống.
"Được."
Người dân trong thôn lần lượt trở về nhà, một số người ở cuối thôn thì nghỉ ngơi ở sân phơi lúa.
Nhà họ Lâm ở đầu ngõ phía đông, cách ruộng lúa khá gần, Lâm Oản Hề tạm biệt Lục Châu Khâm rồi vội vã trở về nhà.
Ban đầu, cô ở nhà thanh niên trí thức cùng những người đồng chí xuống nông thôn khác, là Lâm Nhược Sơ hết lời khuyên cô về nhà họ Lâm ở.
Nhà họ Lâm ở thôn Lục Ly được xem là gia đình khá giả, có năm gian nhà lớn, còn có một khoảng sân rộng có thể nuôi gà, trồng rau.
So với nhà thanh niên trí thức chật hẹp thì nhà họ Lâm thoải mái hơn nhiều.
Lúc đầu, vì Lâm Oản Hề thực sự rất nhớ ba mẹ nên mới nghe lời Lâm Nhược Sơ về ở nhà họ Lâm.
Cũng vì vậy mà cô bị dân làng bàn tán, mỗi lần muốn chuyển đi, Lâm Nhược Sơ đều khuyên cô ở lại.
Tuy nhiên, Lâm Nhược Sơ để Lâm Oản Hề ở lại nhà họ Lâm không phải vì thương xót cô, mà là để cô lấy tiền mua lương thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.