Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 22:
Lộc Trai
27/06/2024
Lâm Oản Hề còn chưa cấy xong một hàng đã mệt đến nổi thở không ra hơi, vừa thở vừa lau những giọt mồ hôi trên trán, nheo mắt tìm bóng dáng Lục Châu Khâm.
Cô chỉ mới cúi xuống một lúc, sao anh lại biến mất rồi. Cô ngoái đầu nhìn lại thì thấy ruộng nước vốn trống trải giờ đã được cắm đầy mạ.
Nhìn lại hàng mạ vừa mới cấy dưới chân mình, cô thực sự cảm thấy xấu hổ, đúng là ngôi sao lao động của đội sản xuất.
Tốc độ này, cho dù có hai mươi năm tuổi nghề cũng chưa chắc đã làm được.
"Uống nước đi."
Đúng lúc Lâm Oản Hề định tiếp tục tìm người thì nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng.
Đồng thời trước mắt cô bỗng xuất hiện một chiếc cốc vô cùng sạch sẽ, màu sắc tươi mới, không có một tí vết xước nào.
Cô ngẩn người không dám nhận, nghi hoặc nhìn Lục Châu Khâm, thấy trên tóc anh toàn là mồ hôi.
Mồ hôi theo cánh tay chảy xuống, cánh tay rắn chắc khi giơ cốc lên để lộ những đường cơ bắp hoàn hảo.
Lục Châu Khâm thấy Lâm Oản Hề cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, đột nhiên nhớ ra cô không thích dùng chung cốc với người khác, có lần còn vì chuyện này mà chế giễu anh là người có vấn đề về lối sống.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, đặt chiếc cốc vào lòng Lâm Oản Hề, giọng điệu lạnh lùng giải thích.
"Không cần sợ, đây là cốc mới."
Nói xong, anh quay người bỏ đi, không cho Lâm Oản Hề cơ hội trả lời.
Lâm Oản Hề bĩu môi, nhìn theo bóng lưng rắn chắc của anh. Rõ ràng cô vẫn chưa nói gì, sao anh lại luôn tỏ ra lạnh lùng như vậy?
Kiếp trước rõ ràng yêu cô như vậy? Chẳng lẽ không còn tình cảm với cô nữa sao?
Cho dù là vậy thì cũng sẽ có một ngày cô khiến gã trai thẳng này nói ra ba chữ đó trước mặt cả thôn.
Lâm Oản Hề tức giận, cô trừng mắt nhìn Lục Châu Khâm, cầm cốc lên định uống nước.
Ngay lúc này, một con ếch đồng nhảy nhót trong ruộng, ngoài ra còn có mấy con lươn đang bơi.
"Châu Khâm, là ếch đồng, còn có lươn nữa, anh mau bắt chúng đi."
Nhà thanh niên trí thức không bao ăn nên bọn họ phải tự nấu cơm, nhìn thấy ếch đồng, trong lòng Lâm Oản Hề vui mừng khôn xiết.
Cô chỉ mới cúi xuống một lúc, sao anh lại biến mất rồi. Cô ngoái đầu nhìn lại thì thấy ruộng nước vốn trống trải giờ đã được cắm đầy mạ.
Nhìn lại hàng mạ vừa mới cấy dưới chân mình, cô thực sự cảm thấy xấu hổ, đúng là ngôi sao lao động của đội sản xuất.
Tốc độ này, cho dù có hai mươi năm tuổi nghề cũng chưa chắc đã làm được.
"Uống nước đi."
Đúng lúc Lâm Oản Hề định tiếp tục tìm người thì nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng.
Đồng thời trước mắt cô bỗng xuất hiện một chiếc cốc vô cùng sạch sẽ, màu sắc tươi mới, không có một tí vết xước nào.
Cô ngẩn người không dám nhận, nghi hoặc nhìn Lục Châu Khâm, thấy trên tóc anh toàn là mồ hôi.
Mồ hôi theo cánh tay chảy xuống, cánh tay rắn chắc khi giơ cốc lên để lộ những đường cơ bắp hoàn hảo.
Lục Châu Khâm thấy Lâm Oản Hề cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, đột nhiên nhớ ra cô không thích dùng chung cốc với người khác, có lần còn vì chuyện này mà chế giễu anh là người có vấn đề về lối sống.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, đặt chiếc cốc vào lòng Lâm Oản Hề, giọng điệu lạnh lùng giải thích.
"Không cần sợ, đây là cốc mới."
Nói xong, anh quay người bỏ đi, không cho Lâm Oản Hề cơ hội trả lời.
Lâm Oản Hề bĩu môi, nhìn theo bóng lưng rắn chắc của anh. Rõ ràng cô vẫn chưa nói gì, sao anh lại luôn tỏ ra lạnh lùng như vậy?
Kiếp trước rõ ràng yêu cô như vậy? Chẳng lẽ không còn tình cảm với cô nữa sao?
Cho dù là vậy thì cũng sẽ có một ngày cô khiến gã trai thẳng này nói ra ba chữ đó trước mặt cả thôn.
Lâm Oản Hề tức giận, cô trừng mắt nhìn Lục Châu Khâm, cầm cốc lên định uống nước.
Ngay lúc này, một con ếch đồng nhảy nhót trong ruộng, ngoài ra còn có mấy con lươn đang bơi.
"Châu Khâm, là ếch đồng, còn có lươn nữa, anh mau bắt chúng đi."
Nhà thanh niên trí thức không bao ăn nên bọn họ phải tự nấu cơm, nhìn thấy ếch đồng, trong lòng Lâm Oản Hề vui mừng khôn xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.