Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 31:
Lộc Trai
27/06/2024
Lâm Oản Hề nhìn chằm chằm khuôn mặt u ám của Lục Châu Khâm, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Châu Khâm? Sao vậy?"
"Không sao, anh mang về ngay đây."
Giọng nói mềm mại vang lên bên tai, tiếng gọi dịu dàng kéo suy nghĩ đang lang thang của Lục Châu Khâm trở về.
Anh vội hoàn hồn, mặt đỏ bừng, cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi bếp.
Những thanh niên trí thức vây quanh ngoài cửa tò mò nhìn vào trong, sau khi Lục Châu Khâm rời đi thì tiếng cười khúc khích vang lên ngoài cửa.
Tất cả đều nhìn Lâm Oản Hề với vẻ mặt tám chuyện, trong đó, người ồn ào nhất chính là trí thức Vương.
Cô ấy cười tủm tỉm bước vào bếp, ôm lấy cánh tay Lâm Oản Hề: "Cơm thì tớ ăn rồi nhưng tám chuyện thì chưa nghen."
Lâm Oản Hề hờn dỗi chậc một tiếng, mím môi cười: "Có chuyện gì đâu mà tám chứ, cậu không ăn thì tớ tự ăn."
Những thanh niên trí thức còn lại vừa nhìn chằm chằm đĩa ếch đồng và lươn om của cô, vừa nuốt nước bọt, bọn họ là những người có quan hệ khá tốt với Lâm Oản Hề ở nhà thanh niên trí thức.
Nhìn thấy mọi người đều muốn ăn, cô liền đẩy hai đĩa thức ăn về phía họ, cười nói.
"Mọi người cùng ăn đi."
Những thanh niên trí thức khác nghe vậy cũng không khách sáo, cười nói vây quanh bếp lò, cầm chén ăn ngấu nghiến.
Người ăn hăng hái nhất là trí thức Vương, cô ấy vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi liên tục: "Món này ngon quá, xào còn ngon hơn cả quán ăn nhỏ trong thành phố."
Nói vậy nhưng Lâm Oản Hề vẫn cảm thấy thiếu gia vị: "Nếu có xì dầu và dầu hào thì ngon hơn nhiều."
Thanh niên Vương nghe Lâm Oản Hề nói những từ mới lạ mà cô ấy chưa từng nghe bao giờ, sửng sốt một chút, nghĩ đến việc cô là tiểu thư nhà giàu, hiểu biết rộng, nên cũng không để bụng.
Ăn được một nửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ấy ngồi sát lại gần đám đông, nhỏ giọng nói: "Trên đường về, tôi nghe được một chuyện."
Những người còn lại thấy vậy vội dịch ghế đẩu lại gần trí thức Vương, vẻ mặt hóng chuyện.
Lâm Oản Hề đang bưng chén cũng tò mò lại gần, cười hỏi: "Tám chuyện gì vậy?"
"Không sao, anh mang về ngay đây."
Giọng nói mềm mại vang lên bên tai, tiếng gọi dịu dàng kéo suy nghĩ đang lang thang của Lục Châu Khâm trở về.
Anh vội hoàn hồn, mặt đỏ bừng, cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi bếp.
Những thanh niên trí thức vây quanh ngoài cửa tò mò nhìn vào trong, sau khi Lục Châu Khâm rời đi thì tiếng cười khúc khích vang lên ngoài cửa.
Tất cả đều nhìn Lâm Oản Hề với vẻ mặt tám chuyện, trong đó, người ồn ào nhất chính là trí thức Vương.
Cô ấy cười tủm tỉm bước vào bếp, ôm lấy cánh tay Lâm Oản Hề: "Cơm thì tớ ăn rồi nhưng tám chuyện thì chưa nghen."
Lâm Oản Hề hờn dỗi chậc một tiếng, mím môi cười: "Có chuyện gì đâu mà tám chứ, cậu không ăn thì tớ tự ăn."
Những thanh niên trí thức còn lại vừa nhìn chằm chằm đĩa ếch đồng và lươn om của cô, vừa nuốt nước bọt, bọn họ là những người có quan hệ khá tốt với Lâm Oản Hề ở nhà thanh niên trí thức.
Nhìn thấy mọi người đều muốn ăn, cô liền đẩy hai đĩa thức ăn về phía họ, cười nói.
"Mọi người cùng ăn đi."
Những thanh niên trí thức khác nghe vậy cũng không khách sáo, cười nói vây quanh bếp lò, cầm chén ăn ngấu nghiến.
Người ăn hăng hái nhất là trí thức Vương, cô ấy vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi liên tục: "Món này ngon quá, xào còn ngon hơn cả quán ăn nhỏ trong thành phố."
Nói vậy nhưng Lâm Oản Hề vẫn cảm thấy thiếu gia vị: "Nếu có xì dầu và dầu hào thì ngon hơn nhiều."
Thanh niên Vương nghe Lâm Oản Hề nói những từ mới lạ mà cô ấy chưa từng nghe bao giờ, sửng sốt một chút, nghĩ đến việc cô là tiểu thư nhà giàu, hiểu biết rộng, nên cũng không để bụng.
Ăn được một nửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ấy ngồi sát lại gần đám đông, nhỏ giọng nói: "Trên đường về, tôi nghe được một chuyện."
Những người còn lại thấy vậy vội dịch ghế đẩu lại gần trí thức Vương, vẻ mặt hóng chuyện.
Lâm Oản Hề đang bưng chén cũng tò mò lại gần, cười hỏi: "Tám chuyện gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.