Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt
Chương 25
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
06/01/2022
Hàn Ái Quốc đang đọc sách, thấy mẹ mình bước vào, nên hắn buông cuốn sách qua một bên, lên tiếng gọi mẹ.
Bà Hàn đặt cái bát lên bàn, ở bên trong bát đúng là miếng Bánh Trứng Gà, dịu dàng nói: “Mẹ mang cho con Bánh Trứng Gà này, con nếm thử đi.”
Hàn Ái Quốc đã biết Bánh Trứng Gà này là Tô Nguyệt mang tới, bởi vì thời điểm ăn cơm chiều, mấy đứa nhỏ trong nhà đều nói chuyện về Bánh Trứng Gà.
“Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, còn ăn bánh này làm gì nữa, mẹ chia cho mấy đứa nhỏ đi.”
Bà Hàn lại nói: “Thanh niên Tô mang tới nhà chúng ta hai miếng. Mẹ đã cho bọn nhỏ chia nhau một miếng to rồi, miếng còn thừa này để phần cho con. Đây là thanh niên Tô đưa tới cảm ơn nhà ta cho cô ấy mượn bột mì. Ngày đó là con ở nhà, là con cho cô ấy mượn. Chẳng phải người cô ấy muốn cảm ơn chính là con hay sao? Cho nên con mới là người nên ăn cái bánh này.”
Nhìn thấy Hàn Ái Quốc còn muốn từ chối, bà Hàn lại nói: “Mẹ bảo con ăn thì con cứ ăn đi. Lần này con bị thương nặng như vậy, cần phải bồi bổ nhiều một chút. Chỉ là hiện tại nhà chúng ta không giàu có, không có cách nào để mua đồ ăn ngon bồi bổ cho con. Mẹ nghe nói bánh này có không ít trứng gà, rất nhiều dinh dưỡng, con ăn đi, coi như bồi bổ thân thể một chút.”
Hàn Ái Quốc biết mẹ hắn giây phút nào cũng lo lắng cho cái chân của mình. Hắn không đành lòng làm bà ấy thương tâm. Cuối cùng hắn cũng không từ chối nữa.
Hắn cầm miếng bánh trong bát ra, bẻ nó làm đôi, đem một nửa đưa cho bà Hàn, nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn con trai mẹ ăn, vậy thì chúng ta mỗi người một nửa, cùng nhau ăn.”
Bà Hàn biết con cả nhà mình là đứa hiếu thuận nhất trong bốn anh em, trên mặt không khỏi mang theo ý cười. Bà cũng không từ chối mảnh hiếu tâm của hắn.
Bà nhận miếng bánh từ tay Hàn Ái Quốc, ăn một ngụm, sau đó nhịn không được mà cảm khái: “Quả nhiên ăn ngon, vừa thơm vừa ngọt, còn mềm như bông, không hề mắc nghẹn ở cổ họng. Người già như mẹ cũng cảm thấy cực kỳ dễ ăn. Xem ra thanh niên Tô này rất giỏi chuyện bếp núc nha.”
Hàn Ái Quốc nhìn miếng bánh trong tay một lát, hắn hơi ngập ngừng, nhưng cũng há mồm ăn vào. Một vị ngọt thơm liền lan toả trong khoang miệng, cứ có cảm giác như ngọt từ đầu lưỡi tới trong lòng.
Vốn dĩ hắn là người không thích ăn đồ ngọt, nhưng không thể không thừa nhận, Bánh Trứng Gà này ăn rất ngon.
Tay nghề của cô ấy thật sự rất tuyệt vời.
Bà Hàn vẫn ngồi yên lặng chờ cho tới khi Hàn Ái Quốc ăn xong miếng bánh, lúc này bà mới thử thăm dò: “Ái Quốc à, chuyện hôm nay người của nhà họ Vương tới nhà ta, con ở trong phòng cũng nghe được hết phải không?”
Hàn Ái Quốc gật gật đầu, hắn không cảm xúc mà nói: “Con có nghe.”
Bà Hàn quan sát vẻ mặt của hắn, muốn nhìn ra một chút suy nghĩ của hắn về chuyện này, đáng tiếc, bà không nhìn ra được cái gì từ gương mặt không cảm xúc kia, cuối cùng đành phải nói: “Con à, con đừng khổ sở, việc này là mẹ không tốt, mẹ già rồi mà mắt không tinh, thế mà lại tìm cho con một vị hôn thê có lòng dạ xấu xa.”
Hàn Ái Quốc nhìn bà Hàn, bình tĩnh nói: “Mẹ, con không khổ sở. Con và cô ấy còn chưa gặp nhau được mấy lần, càng chẳng có chút cảm tình nào. Người ta muốn huỷ thì cứ cho họ huỷ đi. Mẹ đừng nóng giận là được, đừng để ảnh hưởng tới sức khoẻ.”
“Làm sao mẹ không giận cho được!” Vừa nhắc tới chuyện này, bà Hàn đã tức giận muốn chết. Bà vội vàng đưa tay lên vỗ ngực cho xuôi khẩu khí xuống: “Chuyện này là do mẹ có mắt không tròng, chọn cho con một người không ra gì. Lúc trước người ta thấy con ở bộ đội có tiền đồ, vội vội vàng vàng muốn gả con gái cho con, hiện tại vừa thấy con bị thương đã lập tức muốn từ hôn. Người một nhà này đúng là bị người ta chặt gãy sống lưng rồi, không cách nào thẳng lưng mà sống nữa!”
Hàn Ái Quốc vỗ vỗ lưng bà, khẽ thấp giọng mà an ủi: “Mẹ, thật ra chuyện này cũng không trách bọn họ. Bác sĩ cũng nói chân của con trị không hết, cũng không còn hy vọng quay lại bộ đội, về sau việc nhà nông con cũng không làm được nữa. Chỉ biết ở nhà, không khác gì một người tàn phế. Con gái nhà họ gả cho con không phải là nửa đời sau coi như chịu khổ hay sao? Chuyện từ hôn này, về tình cảm cũng có thể tha thứ cho họ.”
Bà Hàn đặt cái bát lên bàn, ở bên trong bát đúng là miếng Bánh Trứng Gà, dịu dàng nói: “Mẹ mang cho con Bánh Trứng Gà này, con nếm thử đi.”
Hàn Ái Quốc đã biết Bánh Trứng Gà này là Tô Nguyệt mang tới, bởi vì thời điểm ăn cơm chiều, mấy đứa nhỏ trong nhà đều nói chuyện về Bánh Trứng Gà.
“Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, còn ăn bánh này làm gì nữa, mẹ chia cho mấy đứa nhỏ đi.”
Bà Hàn lại nói: “Thanh niên Tô mang tới nhà chúng ta hai miếng. Mẹ đã cho bọn nhỏ chia nhau một miếng to rồi, miếng còn thừa này để phần cho con. Đây là thanh niên Tô đưa tới cảm ơn nhà ta cho cô ấy mượn bột mì. Ngày đó là con ở nhà, là con cho cô ấy mượn. Chẳng phải người cô ấy muốn cảm ơn chính là con hay sao? Cho nên con mới là người nên ăn cái bánh này.”
Nhìn thấy Hàn Ái Quốc còn muốn từ chối, bà Hàn lại nói: “Mẹ bảo con ăn thì con cứ ăn đi. Lần này con bị thương nặng như vậy, cần phải bồi bổ nhiều một chút. Chỉ là hiện tại nhà chúng ta không giàu có, không có cách nào để mua đồ ăn ngon bồi bổ cho con. Mẹ nghe nói bánh này có không ít trứng gà, rất nhiều dinh dưỡng, con ăn đi, coi như bồi bổ thân thể một chút.”
Hàn Ái Quốc biết mẹ hắn giây phút nào cũng lo lắng cho cái chân của mình. Hắn không đành lòng làm bà ấy thương tâm. Cuối cùng hắn cũng không từ chối nữa.
Hắn cầm miếng bánh trong bát ra, bẻ nó làm đôi, đem một nửa đưa cho bà Hàn, nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn con trai mẹ ăn, vậy thì chúng ta mỗi người một nửa, cùng nhau ăn.”
Bà Hàn biết con cả nhà mình là đứa hiếu thuận nhất trong bốn anh em, trên mặt không khỏi mang theo ý cười. Bà cũng không từ chối mảnh hiếu tâm của hắn.
Bà nhận miếng bánh từ tay Hàn Ái Quốc, ăn một ngụm, sau đó nhịn không được mà cảm khái: “Quả nhiên ăn ngon, vừa thơm vừa ngọt, còn mềm như bông, không hề mắc nghẹn ở cổ họng. Người già như mẹ cũng cảm thấy cực kỳ dễ ăn. Xem ra thanh niên Tô này rất giỏi chuyện bếp núc nha.”
Hàn Ái Quốc nhìn miếng bánh trong tay một lát, hắn hơi ngập ngừng, nhưng cũng há mồm ăn vào. Một vị ngọt thơm liền lan toả trong khoang miệng, cứ có cảm giác như ngọt từ đầu lưỡi tới trong lòng.
Vốn dĩ hắn là người không thích ăn đồ ngọt, nhưng không thể không thừa nhận, Bánh Trứng Gà này ăn rất ngon.
Tay nghề của cô ấy thật sự rất tuyệt vời.
Bà Hàn vẫn ngồi yên lặng chờ cho tới khi Hàn Ái Quốc ăn xong miếng bánh, lúc này bà mới thử thăm dò: “Ái Quốc à, chuyện hôm nay người của nhà họ Vương tới nhà ta, con ở trong phòng cũng nghe được hết phải không?”
Hàn Ái Quốc gật gật đầu, hắn không cảm xúc mà nói: “Con có nghe.”
Bà Hàn quan sát vẻ mặt của hắn, muốn nhìn ra một chút suy nghĩ của hắn về chuyện này, đáng tiếc, bà không nhìn ra được cái gì từ gương mặt không cảm xúc kia, cuối cùng đành phải nói: “Con à, con đừng khổ sở, việc này là mẹ không tốt, mẹ già rồi mà mắt không tinh, thế mà lại tìm cho con một vị hôn thê có lòng dạ xấu xa.”
Hàn Ái Quốc nhìn bà Hàn, bình tĩnh nói: “Mẹ, con không khổ sở. Con và cô ấy còn chưa gặp nhau được mấy lần, càng chẳng có chút cảm tình nào. Người ta muốn huỷ thì cứ cho họ huỷ đi. Mẹ đừng nóng giận là được, đừng để ảnh hưởng tới sức khoẻ.”
“Làm sao mẹ không giận cho được!” Vừa nhắc tới chuyện này, bà Hàn đã tức giận muốn chết. Bà vội vàng đưa tay lên vỗ ngực cho xuôi khẩu khí xuống: “Chuyện này là do mẹ có mắt không tròng, chọn cho con một người không ra gì. Lúc trước người ta thấy con ở bộ đội có tiền đồ, vội vội vàng vàng muốn gả con gái cho con, hiện tại vừa thấy con bị thương đã lập tức muốn từ hôn. Người một nhà này đúng là bị người ta chặt gãy sống lưng rồi, không cách nào thẳng lưng mà sống nữa!”
Hàn Ái Quốc vỗ vỗ lưng bà, khẽ thấp giọng mà an ủi: “Mẹ, thật ra chuyện này cũng không trách bọn họ. Bác sĩ cũng nói chân của con trị không hết, cũng không còn hy vọng quay lại bộ đội, về sau việc nhà nông con cũng không làm được nữa. Chỉ biết ở nhà, không khác gì một người tàn phế. Con gái nhà họ gả cho con không phải là nửa đời sau coi như chịu khổ hay sao? Chuyện từ hôn này, về tình cảm cũng có thể tha thứ cho họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.