Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt
Chương 28
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
07/01/2022
“Hai phần lợi nhuận á? Không được đâu, không được, chị đâu có biết làm gì, cũng chỉ có thể canh lửa giùm em. Việc nhỏ nhặt như vậy, sao chị có thể nhận tiền của em được.”
Lý Tiểu Thanh từ chối, nhưng Tô Nguyệt lại nói: “Chị Tiểu Thanh, chị cũng thấy rồi, một mình em căn bản không thể làm hết từng ấy việc, nếu không có chị, em cũng làm không được. Hơn nữa, em lại ngại ngùng, lần nào cũng nhờ chị giúp không công cho em. Em mới nghĩ ra cách này, cho nên cứ tính là chúng ta hợp tác với nhau. Số tiền đó, chị xứng đáng được nhận. Nếu chị không nhận, làm sao em dám mặt dày mà nhờ chị làm nữa?”
Lý Tiểu Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng cô ấy cười, gật đầu nói: “Cảm ơn em, Tô Nguyệt, chị nhất định sẽ hỗ trợ hết mình cho em, em muốn chị làm gì thì chỉ cần nói cho chị biết là được.”
Trên người Lý Tiểu Thanh cũng không có tiền, cuộc sống cực kỳ kham khổ, cô biết Tô Nguyệt đang muốn giúp đỡ cô. Tô Nguyệt là người tốt, cô biết ơn cô ấy, trong lòng âm thầm thề nhất định phải hỗ trợ cô ấy hết mình.
Hai người đã trao đổi xong, Tô Nguyệt lập tức bắt tay vào làm. Trước tiên, cô đem đậu đỏ đã ngâm nở để vào trong nồi nấu chín, chờ tới khi đậu đỏ đã chín mềm, hạt nào hạt nấy tơi ra, cô lại nghiền nó sao cho thật nhuyễn mịn.
Sau công đoạn này, cô tiếp tục bỏ vào trong nồi, để lửa liu riu, lại cho thêm dầu và đường đỏ với hàm lượng vừa phải, chờ tới khi các nguyên liệu được trộn đều, cô bắc nồi ra ngoài để nguội.
Sau khi đã chuẩn bị phần nhân của bánh xong xuôi, Tô Nguyệt lại lấy hạt mè, dựa theo cách làm y như phần trước để làm ra một chậu nhân hạt mè đen.
Sau khi hai loại nhân bánh đều được chuẩn bị sẵn sàng, Tô Nguyệt bắt đầu nhào bột, cô muốn làm lớp vỏ bánh trung thu.
Làm bánh trung thu còn mất nhiều công sức hơn làm Bánh Trứng Gà, từ buổi sáng, Tô Nguyệt và Lý Tiểu Thanh đã bận rộn trong phòng bếp, mãi cho đến khi trăng lên giữa trời, công việc mới hoàn tất.
Ba cô gái khác biết Tô Nguyệt đang chế biến một món ăn độc nhất vô nhị, mấy người bọn họ rất tự giác mà không tới đây nhìn xem. Cũng chẳng phải họ không tò mò, chủ yếu là sợ đắc tội với Tô Nguyệt, về sau có món ăn ngon, cô sẽ không cho bọn họ nữa.
Trên thực tế, mấy người bọn họ cũng hiểu rõ bản thân mình, dù họ ở bên cạnh nhìn Tô Nguyệt làm toàn bộ quá trình, bọn họ cũng không có năng lực làm ra món ăn như vậy, cho nên bọn họ nghĩ, chẳng tội gì mất thời gian ngồi xem, cuối cùng làm không được còn mất cơ hội được thưởng thức đồ ăn ngon.
Hiện tại các cô đều biết tay nghề của Tô Nguyệt. Tô Nguyệt lại là người hào phóng, mỗi lần làm ra món gì ngon, cô đều chia một chút cho các cô, cũng bởi vậy mà thời gian gần đây cuộc sống sinh hoạt của mấy người bọn họ khá hơn ngày xưa nhiều lắm.
Hiện tại nếu có người hỏi bọn họ mong chờ điều gì nhất trong một ngày, câu trả lời chắc chắn sẽ là thời điểm Tô Nguyệt đi vào phòng bếp.
Bởi vậy, hiện giờ tất cả mọi người đều muốn quan hệ tốt với Tô Nguyệt, ngay cả người từng có thành kiến với nguyên chủ Tô Nguyệt như Ngụy Giai, hiện tại cũng không còn gay gắt với cô nữa.
Cho nên lúc Tô Nguyệt ở trong phòng bếp bận việc, không có bất kỳ người nào tới làm phiền cô. Cô cũng cực kỳ vừa lòng với tình hình này.
Tô Nguyệt cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Trong bữa sáng ngày hôm sau, trên bàn cơm, đã xuất hiện một đĩa bánh trung thu với màu sắc tươi tắn và hương thơm mê người
Đôi mắt mọi người lập tức nhìn thẳng vào nó, có người sôi nổi, có người kinh ngạc và ai nấy đều cảm thán.
Tô Nguyệt chia cho mỗi người một cái, mọi người cũng không khách khí, cầm lên tay là lập tức nếm thử. Dĩ nhiên, sau khi cắn một miếng đầu tiên, ai nấy đều dựng vô số ngón tay cái lên với Tô Nguyệt, biểu đạt cảm tình kính nể trong lòng họ.
Lúc này, chẳng có chút bất ngờ nào, thanh âm của hệ thống lại lần nữa vang lên: [Chúc mừng ký chủ, bánh trung thu được hệ thống phán định là cấp C, đạt được mười điểm tích luỹ.]
Lý Tiểu Thanh từ chối, nhưng Tô Nguyệt lại nói: “Chị Tiểu Thanh, chị cũng thấy rồi, một mình em căn bản không thể làm hết từng ấy việc, nếu không có chị, em cũng làm không được. Hơn nữa, em lại ngại ngùng, lần nào cũng nhờ chị giúp không công cho em. Em mới nghĩ ra cách này, cho nên cứ tính là chúng ta hợp tác với nhau. Số tiền đó, chị xứng đáng được nhận. Nếu chị không nhận, làm sao em dám mặt dày mà nhờ chị làm nữa?”
Lý Tiểu Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng cô ấy cười, gật đầu nói: “Cảm ơn em, Tô Nguyệt, chị nhất định sẽ hỗ trợ hết mình cho em, em muốn chị làm gì thì chỉ cần nói cho chị biết là được.”
Trên người Lý Tiểu Thanh cũng không có tiền, cuộc sống cực kỳ kham khổ, cô biết Tô Nguyệt đang muốn giúp đỡ cô. Tô Nguyệt là người tốt, cô biết ơn cô ấy, trong lòng âm thầm thề nhất định phải hỗ trợ cô ấy hết mình.
Hai người đã trao đổi xong, Tô Nguyệt lập tức bắt tay vào làm. Trước tiên, cô đem đậu đỏ đã ngâm nở để vào trong nồi nấu chín, chờ tới khi đậu đỏ đã chín mềm, hạt nào hạt nấy tơi ra, cô lại nghiền nó sao cho thật nhuyễn mịn.
Sau công đoạn này, cô tiếp tục bỏ vào trong nồi, để lửa liu riu, lại cho thêm dầu và đường đỏ với hàm lượng vừa phải, chờ tới khi các nguyên liệu được trộn đều, cô bắc nồi ra ngoài để nguội.
Sau khi đã chuẩn bị phần nhân của bánh xong xuôi, Tô Nguyệt lại lấy hạt mè, dựa theo cách làm y như phần trước để làm ra một chậu nhân hạt mè đen.
Sau khi hai loại nhân bánh đều được chuẩn bị sẵn sàng, Tô Nguyệt bắt đầu nhào bột, cô muốn làm lớp vỏ bánh trung thu.
Làm bánh trung thu còn mất nhiều công sức hơn làm Bánh Trứng Gà, từ buổi sáng, Tô Nguyệt và Lý Tiểu Thanh đã bận rộn trong phòng bếp, mãi cho đến khi trăng lên giữa trời, công việc mới hoàn tất.
Ba cô gái khác biết Tô Nguyệt đang chế biến một món ăn độc nhất vô nhị, mấy người bọn họ rất tự giác mà không tới đây nhìn xem. Cũng chẳng phải họ không tò mò, chủ yếu là sợ đắc tội với Tô Nguyệt, về sau có món ăn ngon, cô sẽ không cho bọn họ nữa.
Trên thực tế, mấy người bọn họ cũng hiểu rõ bản thân mình, dù họ ở bên cạnh nhìn Tô Nguyệt làm toàn bộ quá trình, bọn họ cũng không có năng lực làm ra món ăn như vậy, cho nên bọn họ nghĩ, chẳng tội gì mất thời gian ngồi xem, cuối cùng làm không được còn mất cơ hội được thưởng thức đồ ăn ngon.
Hiện tại các cô đều biết tay nghề của Tô Nguyệt. Tô Nguyệt lại là người hào phóng, mỗi lần làm ra món gì ngon, cô đều chia một chút cho các cô, cũng bởi vậy mà thời gian gần đây cuộc sống sinh hoạt của mấy người bọn họ khá hơn ngày xưa nhiều lắm.
Hiện tại nếu có người hỏi bọn họ mong chờ điều gì nhất trong một ngày, câu trả lời chắc chắn sẽ là thời điểm Tô Nguyệt đi vào phòng bếp.
Bởi vậy, hiện giờ tất cả mọi người đều muốn quan hệ tốt với Tô Nguyệt, ngay cả người từng có thành kiến với nguyên chủ Tô Nguyệt như Ngụy Giai, hiện tại cũng không còn gay gắt với cô nữa.
Cho nên lúc Tô Nguyệt ở trong phòng bếp bận việc, không có bất kỳ người nào tới làm phiền cô. Cô cũng cực kỳ vừa lòng với tình hình này.
Tô Nguyệt cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Trong bữa sáng ngày hôm sau, trên bàn cơm, đã xuất hiện một đĩa bánh trung thu với màu sắc tươi tắn và hương thơm mê người
Đôi mắt mọi người lập tức nhìn thẳng vào nó, có người sôi nổi, có người kinh ngạc và ai nấy đều cảm thán.
Tô Nguyệt chia cho mỗi người một cái, mọi người cũng không khách khí, cầm lên tay là lập tức nếm thử. Dĩ nhiên, sau khi cắn một miếng đầu tiên, ai nấy đều dựng vô số ngón tay cái lên với Tô Nguyệt, biểu đạt cảm tình kính nể trong lòng họ.
Lúc này, chẳng có chút bất ngờ nào, thanh âm của hệ thống lại lần nữa vang lên: [Chúc mừng ký chủ, bánh trung thu được hệ thống phán định là cấp C, đạt được mười điểm tích luỹ.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.