Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Cá Mặn
Chương 26: Thông báo
Nhất Xan Cật Ngũ Oản
04/06/2023
Hai người rởi khỏi khu ở của Ngưu Đại Nữu, Lâm Lâm nói với Tần Trạch Dương muốn tới chợ đen mua hai cân thịt về coi như chúc mừng. Lý do tại sao lại phải đi chợ đen vì ở đó mua đồ không cần phiếu, mặc dù chỗ Tần Trạch Dương có phiếu nhưng phiếu của anh là loại phiếu lưu hành toàn quốc không giới hạn thời gian, cô muốn tiết kiệm lỡ như sau này có việc gấp lại dùng.
Trên đường Lâm Lâm cũng kể lại rành mạch mọi chuyện cho Tần Trạch Dương. Chuyện hai năm sau vì sao cô lại không cần công việc nữa Lâm Lâm không nói rõ, Tần Trạch Dương cũng không truy hỏi, anh biết Lâm Lâm có lý do gì đó không thể nói, anh chờ một ngày cô sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với anh. Lâm Lâm cũng thở phào khi anh không hỏi đến cùng, chuyện cô xuyên qua lại không có cách nào kể với anh, liền nói bâng quơ hai năm sau cô sẽ có kế hoạch khác.
Số tiền anh đưa cô còn 250 đồng, cô lấy ra thêm 50 đồng từ phần tiền dư của mình đưa lại 300 đồng cho anh, bản thân giữ lại 14 đồng 5 mao.
Hôm nay cô giữ Tần Trạch Dương ở lại ăn cơm, người nhà Lâm gia nhìn thịt Lâm Lâm mua về biết là tiền Tần Trạch Dương chi nên cũng không ai nói gì. Trên bàn cơm, nhìn một vòng người nhà ngồi kín một cái bàn, khuôn mặt ai ai cũng vui vẻ vì trên bàn cơm hôm nay lại có món thịt, Lâm Lâm liền nói: "Mấy ngày hôm trước trên đường tới huyện thành con vô tình cứu được một nữ công nhân."
Mọi người dừng lại động tác ăn cơm, đồng thời nhìn về phía Lâm Lâm. Chỉ có Tần Trạch Dương hoàn toàn bình tĩnh, hai người trên đường về đã thương lượng với nhau lý do kiếm được công việc rồi.
"Chồng của vị nữ công nhân ấy là một vị lãnh đạo, nghe chuyện này liền muốn cảm tạ, cho con một vị trí công tác trên huyện."
Ai nấy đều vẻ mặt không thể tin được, Lâm Thành mở miệng đầu tiên: "Thật sự? Lãnh đạo kia là ai? Cho em vị trí công việc gì?" Phải biết rằng ở nông thôn mà có thể kiếm được công tác ở huyện thành là một chuyện hết sức vẻ vang.
"Là sự thật, người ta không muốn rêu rao nên bảo em không được nói ra danh tính của họ, cho em làm nhân viên quầy hàng vải dệt ở Cung Tiêu Xã." Lâm Lâm trả lời từng câu hỏi của Lâm Thành.
Cha Lâm vẻ mặt đầy khiếp sợ, đây thực sự là một công việc cực kì, cực kì tốt: "Chuyện lớn như vậy, sao không cùng ta thương lượng một chút."
Lâm Lâm nói: "Hiện tại không phải đang nói cho mọi người sao?"
"Kia không giống nhau." Cha Lâm vẻ mặt rất không tán thành, nếu nói sớm thì vị trí này liền để cho con trai cả nhà họ nhận mới đúng. Lâm Lâm dù sao cũng là con gái, chẳng mấy nữa lại gả ra ngoài, có công việc thì sau này cũng không giúp ích nhiều được cho nhà mẹ đẻ.
"Có cái gì không giống nhau a, lãnh đạo kia nói con phải trực tiếp đi làm, còn nói nói nếu là để cho người khác đi, con đây cũng đừng đi." Lâm Lâm nhìn liền đoán ra cha Lâm có cái ý định gì, dù sao cô cũng không quan tâm, cô chỉ tận chức trách thay nguyên chủ giúp cuộc sống Lâm gia dễ chịu hơn, còn muốn bắt cô bỏ ra tất cả không cầu hồi báo là không có khả năng.
Tần Trạch Dương ở bên cạnh thu hết biểu cảm của người nhà họ Lâm, ánh mắt anh bình thản cũng không nói bất cứ điều gì.
Hiện tại đã là ngày cuối cùng của tháng sáu, lúa gieo ngoài ruộng cũng đã bắt đầu trổ bông xanh ngát, trong khu vực trồng ngô cũng mọc ra bắp non. Công việc của người dân thời điểm này không quá nhiều, chủ yếu phân công ra làm cỏ lúa, cuốc tơi đất vun vào thân cây ngô cho cứng cáp.
Đến mùng 5 tháng 7 Lâm Lâm sẽ đi huyện thành làm việc, công việc kiếm công điểm giờ cũng không cần làm nữa, hôm nay cô tranh thủ thời gian rảnh rỗi lấy ra hai thước vải màu xanh lục đã mua từ hơn mười ngày trước để may quần cho Tần Trạch Dương.
Trước đó muốn may cho anh hai bộ quần áo nhưng chưa đủ tiền nên may tạm hai chiếc áo, lần thứ hai lên huyện thành bán hàng cô đã vào Cung Tiêu Xã mua thêm vải. Số đo quần thì lần trước cô đã bảo anh tự lấy thước đo rồi báo lại cho cô, quá trình cắt may quần dễ dàng hơn so với may áo rất nhiều, đến chiều tối là cô đã làm xong. Nhìn lại một lượt thành phẩm, cô gật đầu hài lòng với thành quả của mình, chờ sau khi ăn xong cơm sẽ mang đến cho Tần Trạch Dương.
Trên đường Lâm Lâm cũng kể lại rành mạch mọi chuyện cho Tần Trạch Dương. Chuyện hai năm sau vì sao cô lại không cần công việc nữa Lâm Lâm không nói rõ, Tần Trạch Dương cũng không truy hỏi, anh biết Lâm Lâm có lý do gì đó không thể nói, anh chờ một ngày cô sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với anh. Lâm Lâm cũng thở phào khi anh không hỏi đến cùng, chuyện cô xuyên qua lại không có cách nào kể với anh, liền nói bâng quơ hai năm sau cô sẽ có kế hoạch khác.
Số tiền anh đưa cô còn 250 đồng, cô lấy ra thêm 50 đồng từ phần tiền dư của mình đưa lại 300 đồng cho anh, bản thân giữ lại 14 đồng 5 mao.
Hôm nay cô giữ Tần Trạch Dương ở lại ăn cơm, người nhà Lâm gia nhìn thịt Lâm Lâm mua về biết là tiền Tần Trạch Dương chi nên cũng không ai nói gì. Trên bàn cơm, nhìn một vòng người nhà ngồi kín một cái bàn, khuôn mặt ai ai cũng vui vẻ vì trên bàn cơm hôm nay lại có món thịt, Lâm Lâm liền nói: "Mấy ngày hôm trước trên đường tới huyện thành con vô tình cứu được một nữ công nhân."
Mọi người dừng lại động tác ăn cơm, đồng thời nhìn về phía Lâm Lâm. Chỉ có Tần Trạch Dương hoàn toàn bình tĩnh, hai người trên đường về đã thương lượng với nhau lý do kiếm được công việc rồi.
"Chồng của vị nữ công nhân ấy là một vị lãnh đạo, nghe chuyện này liền muốn cảm tạ, cho con một vị trí công tác trên huyện."
Ai nấy đều vẻ mặt không thể tin được, Lâm Thành mở miệng đầu tiên: "Thật sự? Lãnh đạo kia là ai? Cho em vị trí công việc gì?" Phải biết rằng ở nông thôn mà có thể kiếm được công tác ở huyện thành là một chuyện hết sức vẻ vang.
"Là sự thật, người ta không muốn rêu rao nên bảo em không được nói ra danh tính của họ, cho em làm nhân viên quầy hàng vải dệt ở Cung Tiêu Xã." Lâm Lâm trả lời từng câu hỏi của Lâm Thành.
Cha Lâm vẻ mặt đầy khiếp sợ, đây thực sự là một công việc cực kì, cực kì tốt: "Chuyện lớn như vậy, sao không cùng ta thương lượng một chút."
Lâm Lâm nói: "Hiện tại không phải đang nói cho mọi người sao?"
"Kia không giống nhau." Cha Lâm vẻ mặt rất không tán thành, nếu nói sớm thì vị trí này liền để cho con trai cả nhà họ nhận mới đúng. Lâm Lâm dù sao cũng là con gái, chẳng mấy nữa lại gả ra ngoài, có công việc thì sau này cũng không giúp ích nhiều được cho nhà mẹ đẻ.
"Có cái gì không giống nhau a, lãnh đạo kia nói con phải trực tiếp đi làm, còn nói nói nếu là để cho người khác đi, con đây cũng đừng đi." Lâm Lâm nhìn liền đoán ra cha Lâm có cái ý định gì, dù sao cô cũng không quan tâm, cô chỉ tận chức trách thay nguyên chủ giúp cuộc sống Lâm gia dễ chịu hơn, còn muốn bắt cô bỏ ra tất cả không cầu hồi báo là không có khả năng.
Tần Trạch Dương ở bên cạnh thu hết biểu cảm của người nhà họ Lâm, ánh mắt anh bình thản cũng không nói bất cứ điều gì.
Hiện tại đã là ngày cuối cùng của tháng sáu, lúa gieo ngoài ruộng cũng đã bắt đầu trổ bông xanh ngát, trong khu vực trồng ngô cũng mọc ra bắp non. Công việc của người dân thời điểm này không quá nhiều, chủ yếu phân công ra làm cỏ lúa, cuốc tơi đất vun vào thân cây ngô cho cứng cáp.
Đến mùng 5 tháng 7 Lâm Lâm sẽ đi huyện thành làm việc, công việc kiếm công điểm giờ cũng không cần làm nữa, hôm nay cô tranh thủ thời gian rảnh rỗi lấy ra hai thước vải màu xanh lục đã mua từ hơn mười ngày trước để may quần cho Tần Trạch Dương.
Trước đó muốn may cho anh hai bộ quần áo nhưng chưa đủ tiền nên may tạm hai chiếc áo, lần thứ hai lên huyện thành bán hàng cô đã vào Cung Tiêu Xã mua thêm vải. Số đo quần thì lần trước cô đã bảo anh tự lấy thước đo rồi báo lại cho cô, quá trình cắt may quần dễ dàng hơn so với may áo rất nhiều, đến chiều tối là cô đã làm xong. Nhìn lại một lượt thành phẩm, cô gật đầu hài lòng với thành quả của mình, chờ sau khi ăn xong cơm sẽ mang đến cho Tần Trạch Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.