Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Học Bá
Chương 13: Bắt Trộm
Dục Tố
11/09/2022
“Noãn Noãn……” Tôn Nhu nghiêng đầu nhìn thoáng qua con gái, cảm thấy có nơi nào không giống nhau.
Tô Kiến Quốc đi ở một bên, phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn: “Chờ tháng chín chia nhà, chúng ta cũng đưa Noãn Noãn đi học. Tương lai Noãn Noãn mới có thể đi ra khỏi núi, tới thành phố lớn. Có kiến thức sinh hoạt sau này mới tốt.”
“Noãn Noãn đương nhiên sẽ đi học. Tiểu học, cấp hai, cấp ba, tốt nhất có thể thi đậu đại học.” Tôn Nhu cũng thực kiên định nói.
“Con muốn đi học.” Tô Noãn Noãn gật đầu.
Tới đây đã nửa ngày, đối thế giới này hoàn toàn hiểu biết, cũng hoàn toàn tiếp nhận, tới đâu hay tới đó. Hệ thống vừa rồi lúc cô ăn thịt thỏ, lại ra kích động cô một chút.
【 Tiểu Noãn Noãn, cô phải đi học, làm học bá, cố gắng mỗi ngày học tập hướng về phía trước. Như vậy, cô sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có thể học thật nhiều kỹ năng! 】 Đây là hệ thống hướng dẫn từng bước.
“Tôi muốn rời khỏi khe suối này, thậm chí rời đi thế giới này, có phải hay không học tập giỏi, đủ tích phân là được?” Tô Noãn Noãn dùng ý niệm hỏi hệ thống.
【 Tiểu Noãn Noãn, lúc cô thiên hạ vô địch, có đủ mọi kỹ năng, cô muốn làm gì còn không phải dễ như trở bàn tay? 】 Hệ thống thời điểm nói ra lời này còn lộ ra một đê tiện. Điều này làm cho Tô Noãn Noãn nghĩ tới phim cảnh truyền hình, thái giám tổng quản hầu hạ bên người hoàng đế, biểu tình kia không khác là mấy.
Tô Noãn Noãn biết, trước mắt, chỉ có mỗi ngày học tập hướng về phía trước, nỗ lực kiếm tích phân, mới có thể no bụng chính mình trở nên cường đại không cho người xấu ăn hiếp.
Nhưng mà, đi học ở cái này xã hội, đặc biệt là tại Tô gia trọng nam khinh nữ thật đúng là không phải dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, đây chuyện của một tháng sau.
Buổi tối, chuyên khôi hài của Tô gia còn chưa kết thúc.
Tô Kiến Quốc mang theo vợ con về nhà, phòng chính cửa vẫn còn khép hờ, đèn trong phòng bà cụ đã tắt.
Các phòng khác cũng chìm trong một mảnh tối mịch!
Đây là thập niên 70, thôn Bắc Sơn còn chưa có điện.
Tô Kiến Quốc và Tôn Nhu sờ soạng lấy ít nước giếng về phòng rửa mặt một phen, lúc sau chuẩn bị ngủ.
Tô Noãn Noãn buổi chiều ngủ một giấc đến trời tối. Thời điểm cách vách truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng của lão ba Tô Kiến Quốc, cô còn ở trên cái giường nhỏ, suy nghĩ bản thân lúc này đây xuyên qua, suy nghĩ đến công năng hệ thống, mãi cho đến khi lọt vào tai thanh âm rất nhỏ bên ngoài ……
Tô Noãn Noãn nghe thấy trước cửa phòng tiếng bước chân, lập tức xoay người đứng lên, lặng lẽ đi tới gần cửa phòng.
Tiếng bước chân gần sát đi lên, tạm dừng một chút, theo sau lại lặng yên rời đi.
Tô Noãn Noãn lặng lẽ mở hé cửa nhìn ra thì nhìn một bóng dáng to lớn lẻn vào trong phòng bếp đi.
Lý Chiêu Đệ?!
Tô Noãn Noãn nhìn một màn này, trong đầu lập tức nhảy ra một cảnh tượng.
Đầu năm, thời điểm Tô Kiến Quốc nửa đêm thức dậy, nghe thấy bên ngoài động tĩnh, sau đó đi ra cửa xem, kết quả, Lý Chiêu Đệ lại ở trong phòng bếp la to, nói bắt trộm.
Toàn gia đều nháo lên, lúc ấy nguyên chủ đứng ở chính mình cửa phòng, tận mắt nhìn thấy Tô Lập Sơn dùng gậy gộc đánh Tô Kiến Quốc.
Lý Chiêu Đệ nói là cô ta đi tiểu đêm, nhìn thấy có người trong phòng bếp, tưởng ăn trộm, kết quả, lại phát hiện trong tay anh cả cầm thịt khô.
Kỳ thật, lúc ấy thịt khô ở dưới chân Lý Chiêu Đệ, bởi vì Tô Kiến Quốc cũng ở phòng bếp, Lý Chiêu Đệ nói cô ta cùng Tô Kiến Quốc tranh đoạt mới rơi xuống. Chuyện này, không ai khác thấy, Tô Kiến Quốc không thích nói nhiều lời coi như xong. Tuy nhiên đầy Lý Chiêu Đệ hồ ngôn loạn ngữ, la lối khóc lóc lăn lộn khiến Tô Kiến Quốc bị đánh thêm một gậy.
Nhà họ Tô chuyện này hẳn đều hiểu rõ, có lẽ trong lòng ông bà cụ cũng hiểu rõ. Lý Chiêu Đệ cũng chột dạ, chuyên hôm đó không một ai nhắc lại. Tô Kim Bảo nhà Nhị phòng buột miệng hỏi, còn bị bacậu ta Tô Lập Sơn đánh một tát, từ đó chuyện ăn trộm đi vào quên lãng.
Tô Noãn Noãn đứng ở cửa cười lạnh, cô biết ông cụ kia thấy rõ, chỉ là, ông cụ cho Lý Chiêu Đệ mặt mũi thôi!
Trộm đồ nhà họ Tô, đặc biệt thời điểm ăn tết, từ nhà họ Tô trộm lấy đồ đưa cho nhà mẹ đẻ nhà họ Lý, Lý Chiêu Đệ một năm làm đến vài lần.
Tô Noãn Noãn lặng yên kéo cửa ra một ít chút, nghiêng thân mình đi ra ngoài, cô từ chân tường lấy cây chổi quét sân bước nhanh đi đến cửa phòng bếp, hướng tới bên trong hô to một tiếng: “Bắt trộm, có trộm!”
“Mày, mày Tam Nha con nhóc chết tiệt kia!” Lý Chiêu Đệ sợ tới mức trong tay trứng gà đều rơi xuống tới rồi trên mặt đất. Cô ta nhìn trứng gà vỡ nát, vừa đau lòng vừa bực bội, chạy nhanh ra cửa muốn đánh Tô Noãn Noãn.
“Bạch bạch bạch!”
Tô Noãn Noãn giơ cây chổi thật dài, hướng tới trong phòng bếp đánh qua đi, một bên đánh một bên kêu.
Đại phòng nhà họ Tô chỉ sinh một mình cô, tuy rằng ông cụ bà cụ không thích, thường xuyên bị nhị phòng chèn ép. Nhưng Tô Kiến Quốc sức lực mạnh mẽ, có khả năng, Tôn Nhu cũng cần cù, bởi vì có văn hóa, còn có thể giúp đại đội trong thôn làm một chút việc. Cho nên, đại phòng cũng có thể kiếm một ít tiền. Mà Tô Kiến Quốc cùng Tôn Nhu nộp tiền lên còn dư ra một ít, đều lấy mua cho con gái đồ ăn ngon dưỡng thân thể. Cho nên, Tô Noãn Noãn chính như Lý Chiêu Đệ buổi chiều nói, thịt đầy đặn, thân thể chắc nịch, sức lực cũng lớn. Cô dồn hết sức lực đánh qua, quất thẳng tới khi Lý Chiêu Đệ liên tục lui về sau.
“Sao lại thế này?” Bà cụ chạy ra, Tô Kiến Quốc và Tôn Nhu cũng vọt ra, tam phòng Tô Kiến Quân cũng chạy ra tới, mấy bé gái thì đứng ở cửa phòng nhìn lén.
“Răng rắc!”
Tô Noãn Noãn ném cây chổi, lấy khóa cửa phía trước đem cửa phòng bếp khóa lại.
“Bà nội, mau, đi báo nguy, con bắt lấy trộm, ở phòng bếp trộm đồ .” Tô Noãn Noãn quay đầu, đối diện nói với bà cụ.
“Cái gì? Trộm!” Bà cụ nhìn cửa phòng bếp khóa chặt, trong lòng lập tức hiểu rõ.
“Tam Nha, con nhóc chết tiệt kia, mày mở cửa phòng bếp ra cho tao, đợi tao đi ra, mày tin hay không tao đánh chết mày.” Lý Chiêu Đệ ở trong phòng bếp sốt ruột la to.
“Kêu cái gì mà kêu, sợ hàng xóm nghe không thấy đúng không? Đây là muốn đem toàn bộ thôn đều nháo lên, tới chê cười nhà họ Tô à?” Bà cụ rống về phía phòng bếp, trong phòng bếp nháy mắt an tĩnh.
“Noãn Noãn!”
Tôn Nhu vừa rồi nghe thấy con gái kêu to, cô vọt tới bên người con gái, từ trên xuống dưới kiểm tra rồi một lần, không phát hiện không bị thương, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Mẹ, con vừa rồi đi tiểu, nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, con tưởng trộm vào, cho nên khóa trộm ở bên trong.” Tô Noãn Noãn ấm ức nói chuyện, nói xong, lại mang vẻ mặt theo khóc nức nở nói: “ Con không nghĩ tới là thím hai, thím nói muốn ra đánh chết con, con sợ!”
Tô Kiến Quốc đi ở một bên, phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn: “Chờ tháng chín chia nhà, chúng ta cũng đưa Noãn Noãn đi học. Tương lai Noãn Noãn mới có thể đi ra khỏi núi, tới thành phố lớn. Có kiến thức sinh hoạt sau này mới tốt.”
“Noãn Noãn đương nhiên sẽ đi học. Tiểu học, cấp hai, cấp ba, tốt nhất có thể thi đậu đại học.” Tôn Nhu cũng thực kiên định nói.
“Con muốn đi học.” Tô Noãn Noãn gật đầu.
Tới đây đã nửa ngày, đối thế giới này hoàn toàn hiểu biết, cũng hoàn toàn tiếp nhận, tới đâu hay tới đó. Hệ thống vừa rồi lúc cô ăn thịt thỏ, lại ra kích động cô một chút.
【 Tiểu Noãn Noãn, cô phải đi học, làm học bá, cố gắng mỗi ngày học tập hướng về phía trước. Như vậy, cô sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có thể học thật nhiều kỹ năng! 】 Đây là hệ thống hướng dẫn từng bước.
“Tôi muốn rời khỏi khe suối này, thậm chí rời đi thế giới này, có phải hay không học tập giỏi, đủ tích phân là được?” Tô Noãn Noãn dùng ý niệm hỏi hệ thống.
【 Tiểu Noãn Noãn, lúc cô thiên hạ vô địch, có đủ mọi kỹ năng, cô muốn làm gì còn không phải dễ như trở bàn tay? 】 Hệ thống thời điểm nói ra lời này còn lộ ra một đê tiện. Điều này làm cho Tô Noãn Noãn nghĩ tới phim cảnh truyền hình, thái giám tổng quản hầu hạ bên người hoàng đế, biểu tình kia không khác là mấy.
Tô Noãn Noãn biết, trước mắt, chỉ có mỗi ngày học tập hướng về phía trước, nỗ lực kiếm tích phân, mới có thể no bụng chính mình trở nên cường đại không cho người xấu ăn hiếp.
Nhưng mà, đi học ở cái này xã hội, đặc biệt là tại Tô gia trọng nam khinh nữ thật đúng là không phải dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, đây chuyện của một tháng sau.
Buổi tối, chuyên khôi hài của Tô gia còn chưa kết thúc.
Tô Kiến Quốc mang theo vợ con về nhà, phòng chính cửa vẫn còn khép hờ, đèn trong phòng bà cụ đã tắt.
Các phòng khác cũng chìm trong một mảnh tối mịch!
Đây là thập niên 70, thôn Bắc Sơn còn chưa có điện.
Tô Kiến Quốc và Tôn Nhu sờ soạng lấy ít nước giếng về phòng rửa mặt một phen, lúc sau chuẩn bị ngủ.
Tô Noãn Noãn buổi chiều ngủ một giấc đến trời tối. Thời điểm cách vách truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng của lão ba Tô Kiến Quốc, cô còn ở trên cái giường nhỏ, suy nghĩ bản thân lúc này đây xuyên qua, suy nghĩ đến công năng hệ thống, mãi cho đến khi lọt vào tai thanh âm rất nhỏ bên ngoài ……
Tô Noãn Noãn nghe thấy trước cửa phòng tiếng bước chân, lập tức xoay người đứng lên, lặng lẽ đi tới gần cửa phòng.
Tiếng bước chân gần sát đi lên, tạm dừng một chút, theo sau lại lặng yên rời đi.
Tô Noãn Noãn lặng lẽ mở hé cửa nhìn ra thì nhìn một bóng dáng to lớn lẻn vào trong phòng bếp đi.
Lý Chiêu Đệ?!
Tô Noãn Noãn nhìn một màn này, trong đầu lập tức nhảy ra một cảnh tượng.
Đầu năm, thời điểm Tô Kiến Quốc nửa đêm thức dậy, nghe thấy bên ngoài động tĩnh, sau đó đi ra cửa xem, kết quả, Lý Chiêu Đệ lại ở trong phòng bếp la to, nói bắt trộm.
Toàn gia đều nháo lên, lúc ấy nguyên chủ đứng ở chính mình cửa phòng, tận mắt nhìn thấy Tô Lập Sơn dùng gậy gộc đánh Tô Kiến Quốc.
Lý Chiêu Đệ nói là cô ta đi tiểu đêm, nhìn thấy có người trong phòng bếp, tưởng ăn trộm, kết quả, lại phát hiện trong tay anh cả cầm thịt khô.
Kỳ thật, lúc ấy thịt khô ở dưới chân Lý Chiêu Đệ, bởi vì Tô Kiến Quốc cũng ở phòng bếp, Lý Chiêu Đệ nói cô ta cùng Tô Kiến Quốc tranh đoạt mới rơi xuống. Chuyện này, không ai khác thấy, Tô Kiến Quốc không thích nói nhiều lời coi như xong. Tuy nhiên đầy Lý Chiêu Đệ hồ ngôn loạn ngữ, la lối khóc lóc lăn lộn khiến Tô Kiến Quốc bị đánh thêm một gậy.
Nhà họ Tô chuyện này hẳn đều hiểu rõ, có lẽ trong lòng ông bà cụ cũng hiểu rõ. Lý Chiêu Đệ cũng chột dạ, chuyên hôm đó không một ai nhắc lại. Tô Kim Bảo nhà Nhị phòng buột miệng hỏi, còn bị bacậu ta Tô Lập Sơn đánh một tát, từ đó chuyện ăn trộm đi vào quên lãng.
Tô Noãn Noãn đứng ở cửa cười lạnh, cô biết ông cụ kia thấy rõ, chỉ là, ông cụ cho Lý Chiêu Đệ mặt mũi thôi!
Trộm đồ nhà họ Tô, đặc biệt thời điểm ăn tết, từ nhà họ Tô trộm lấy đồ đưa cho nhà mẹ đẻ nhà họ Lý, Lý Chiêu Đệ một năm làm đến vài lần.
Tô Noãn Noãn lặng yên kéo cửa ra một ít chút, nghiêng thân mình đi ra ngoài, cô từ chân tường lấy cây chổi quét sân bước nhanh đi đến cửa phòng bếp, hướng tới bên trong hô to một tiếng: “Bắt trộm, có trộm!”
“Mày, mày Tam Nha con nhóc chết tiệt kia!” Lý Chiêu Đệ sợ tới mức trong tay trứng gà đều rơi xuống tới rồi trên mặt đất. Cô ta nhìn trứng gà vỡ nát, vừa đau lòng vừa bực bội, chạy nhanh ra cửa muốn đánh Tô Noãn Noãn.
“Bạch bạch bạch!”
Tô Noãn Noãn giơ cây chổi thật dài, hướng tới trong phòng bếp đánh qua đi, một bên đánh một bên kêu.
Đại phòng nhà họ Tô chỉ sinh một mình cô, tuy rằng ông cụ bà cụ không thích, thường xuyên bị nhị phòng chèn ép. Nhưng Tô Kiến Quốc sức lực mạnh mẽ, có khả năng, Tôn Nhu cũng cần cù, bởi vì có văn hóa, còn có thể giúp đại đội trong thôn làm một chút việc. Cho nên, đại phòng cũng có thể kiếm một ít tiền. Mà Tô Kiến Quốc cùng Tôn Nhu nộp tiền lên còn dư ra một ít, đều lấy mua cho con gái đồ ăn ngon dưỡng thân thể. Cho nên, Tô Noãn Noãn chính như Lý Chiêu Đệ buổi chiều nói, thịt đầy đặn, thân thể chắc nịch, sức lực cũng lớn. Cô dồn hết sức lực đánh qua, quất thẳng tới khi Lý Chiêu Đệ liên tục lui về sau.
“Sao lại thế này?” Bà cụ chạy ra, Tô Kiến Quốc và Tôn Nhu cũng vọt ra, tam phòng Tô Kiến Quân cũng chạy ra tới, mấy bé gái thì đứng ở cửa phòng nhìn lén.
“Răng rắc!”
Tô Noãn Noãn ném cây chổi, lấy khóa cửa phía trước đem cửa phòng bếp khóa lại.
“Bà nội, mau, đi báo nguy, con bắt lấy trộm, ở phòng bếp trộm đồ .” Tô Noãn Noãn quay đầu, đối diện nói với bà cụ.
“Cái gì? Trộm!” Bà cụ nhìn cửa phòng bếp khóa chặt, trong lòng lập tức hiểu rõ.
“Tam Nha, con nhóc chết tiệt kia, mày mở cửa phòng bếp ra cho tao, đợi tao đi ra, mày tin hay không tao đánh chết mày.” Lý Chiêu Đệ ở trong phòng bếp sốt ruột la to.
“Kêu cái gì mà kêu, sợ hàng xóm nghe không thấy đúng không? Đây là muốn đem toàn bộ thôn đều nháo lên, tới chê cười nhà họ Tô à?” Bà cụ rống về phía phòng bếp, trong phòng bếp nháy mắt an tĩnh.
“Noãn Noãn!”
Tôn Nhu vừa rồi nghe thấy con gái kêu to, cô vọt tới bên người con gái, từ trên xuống dưới kiểm tra rồi một lần, không phát hiện không bị thương, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Mẹ, con vừa rồi đi tiểu, nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, con tưởng trộm vào, cho nên khóa trộm ở bên trong.” Tô Noãn Noãn ấm ức nói chuyện, nói xong, lại mang vẻ mặt theo khóc nức nở nói: “ Con không nghĩ tới là thím hai, thím nói muốn ra đánh chết con, con sợ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.