Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 23:
Tam Quyển Thành Sách
05/05/2023
Trên đầu truyền đến giọng nói quen thuộc, Kiều Mãn Nguyệt còn chưa bình tĩnh lại giương mắt nhìn một cái, vậy mà là Cố Thừa Phong.
Trong lòng Kiều Mãn Nguyệt có mười ngàn câu thăm sức khỏe tràn đầy tinh hoa văn hóa đối với Cố Thừa Phong, nhưng không nhanh kịp bằng ngôn ngữ tay chân, cô hung hăng đánh mạnh vào cánh tay của anh, "Thả ra!"
Cố Thừa Phong biết hành động mới vừa rồi của mình dọa đến cô, nghe vậy lập tức buông tay ra, luống cuống nhìn cô, "Thật xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý."
Anh biết mình đến trễ, lại đang lúc vội vàng, lúc ấy thấy Kiều Mãn Nguyệt xoay người muốn đi, anh không kịp suy nghĩ gì cả, theo bản năng đi lên muốn ngăn cản người lại.
Cố Thừa Phong không nghĩ đến phản ứng của cô lại lớn như vậy, đợi anh phục hồi lại tinh thân, tất cả đều do điều kiện phản xạ của thân thể.
Kiều Mãn Nguyệt không cảm xúc nhìn anh một cái, không nói gì, xoay người rời đi.
Không đi cô lo lắng mình sẽ chửi tục mất.
Cố Thừa Phong căng thẳng, lập tức nhấc chân đuổi theo, anh nhìn hướng hai người đang đi, "Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, cô đến bao lâu rồi?"
Kiều Mãn Nguyệt giống như không nghe thấy gì cả, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.
Cố Thừa Phong sờ ót một cái, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng nói, "Thật xin lỗi, mới vừa rồi không phải tôi cố ý, tôi thấy hình như cô muốn rời đi, trong lòng nóng nảy, tôi cũng không phải là cố ý động thủ."
Anh vừa nói xong, Kiều Mãn Nguyệt dừng lại, không để ý đang ở trên đường lớn, "Cho nên anh có lý do động tay chân? Đừng nói hôm nay chúng ta còn chưa kết hôn, nếu là kết hôn rồi, anh muốn động tay động chân không phải càng không chút kiêng kỵ sao?"
Cố Thừa Phong căng thẳng trong lòng, cũng không để ý đang ở trên đường lớn, giơ hai tay lên, vẻ mặt thánh khẩn, "Thật xin lỗi, đồng chí Kiều Mãn Nguyệt."
Anh nhanh chóng giải thích: "Cũng là do huấn luyện lâu dài, thân thể tôi phản ứng theo bản năng, đột nhiên bị công kích, thân thể hành động nhanh hơn não. Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu."
Trên mặt Cố Thừa Phong là vẻ không được tự nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc đảm bảo.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn xung quanh, lúc bọn họ đang nói chuyện, người đi ngang qua đều liếc nhìn một cái,
Nghĩ đến nghề nghiệp nhạy cảm của Cố Thừa Phong, rốt cuộc trên đường cũng không phải là nơi để nói chuyện, cô dẫn người quẹo vào một con ngõ ít người, hai tay vòng trước ngực, cô có thể không so đo chuyện mới vừa rồi, dù sao giải thích của anh cũng coi như hợp lý, anh cũng nhận sai rất thành khẩn.
Nhưng mà.
Kiều Mãn Nguyệt cười lạnh hỏi: "Chuyện đến trễ anh phải cho tôi một lời giải thích làm cho tôi hài lòng, nếu như anh hối hận không muốn kết hôn với tôi, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi không phải là người sẽ quấn quít người khác không buông."
Cố Thừa Phong nghẹn họng, trợn to hai mắt, "Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Ở trong mắt cô, Cố Thừa Phong tôi là người không giữ lời hứa như vậy sao?"
Anh biết Kiều Mãn Nguyệt sẽ tức giận, nhưng chưa từng nghĩ cô lại nghĩ anh như vậy.
Không thể không nói, Cố Thừa Phong đuối lý đồng thời còn cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Kiều Mãn Nguyệt có mười ngàn câu thăm sức khỏe tràn đầy tinh hoa văn hóa đối với Cố Thừa Phong, nhưng không nhanh kịp bằng ngôn ngữ tay chân, cô hung hăng đánh mạnh vào cánh tay của anh, "Thả ra!"
Cố Thừa Phong biết hành động mới vừa rồi của mình dọa đến cô, nghe vậy lập tức buông tay ra, luống cuống nhìn cô, "Thật xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý."
Anh biết mình đến trễ, lại đang lúc vội vàng, lúc ấy thấy Kiều Mãn Nguyệt xoay người muốn đi, anh không kịp suy nghĩ gì cả, theo bản năng đi lên muốn ngăn cản người lại.
Cố Thừa Phong không nghĩ đến phản ứng của cô lại lớn như vậy, đợi anh phục hồi lại tinh thân, tất cả đều do điều kiện phản xạ của thân thể.
Kiều Mãn Nguyệt không cảm xúc nhìn anh một cái, không nói gì, xoay người rời đi.
Không đi cô lo lắng mình sẽ chửi tục mất.
Cố Thừa Phong căng thẳng, lập tức nhấc chân đuổi theo, anh nhìn hướng hai người đang đi, "Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, cô đến bao lâu rồi?"
Kiều Mãn Nguyệt giống như không nghe thấy gì cả, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.
Cố Thừa Phong sờ ót một cái, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng nói, "Thật xin lỗi, mới vừa rồi không phải tôi cố ý, tôi thấy hình như cô muốn rời đi, trong lòng nóng nảy, tôi cũng không phải là cố ý động thủ."
Anh vừa nói xong, Kiều Mãn Nguyệt dừng lại, không để ý đang ở trên đường lớn, "Cho nên anh có lý do động tay chân? Đừng nói hôm nay chúng ta còn chưa kết hôn, nếu là kết hôn rồi, anh muốn động tay động chân không phải càng không chút kiêng kỵ sao?"
Cố Thừa Phong căng thẳng trong lòng, cũng không để ý đang ở trên đường lớn, giơ hai tay lên, vẻ mặt thánh khẩn, "Thật xin lỗi, đồng chí Kiều Mãn Nguyệt."
Anh nhanh chóng giải thích: "Cũng là do huấn luyện lâu dài, thân thể tôi phản ứng theo bản năng, đột nhiên bị công kích, thân thể hành động nhanh hơn não. Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu."
Trên mặt Cố Thừa Phong là vẻ không được tự nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc đảm bảo.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn xung quanh, lúc bọn họ đang nói chuyện, người đi ngang qua đều liếc nhìn một cái,
Nghĩ đến nghề nghiệp nhạy cảm của Cố Thừa Phong, rốt cuộc trên đường cũng không phải là nơi để nói chuyện, cô dẫn người quẹo vào một con ngõ ít người, hai tay vòng trước ngực, cô có thể không so đo chuyện mới vừa rồi, dù sao giải thích của anh cũng coi như hợp lý, anh cũng nhận sai rất thành khẩn.
Nhưng mà.
Kiều Mãn Nguyệt cười lạnh hỏi: "Chuyện đến trễ anh phải cho tôi một lời giải thích làm cho tôi hài lòng, nếu như anh hối hận không muốn kết hôn với tôi, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi không phải là người sẽ quấn quít người khác không buông."
Cố Thừa Phong nghẹn họng, trợn to hai mắt, "Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Ở trong mắt cô, Cố Thừa Phong tôi là người không giữ lời hứa như vậy sao?"
Anh biết Kiều Mãn Nguyệt sẽ tức giận, nhưng chưa từng nghĩ cô lại nghĩ anh như vậy.
Không thể không nói, Cố Thừa Phong đuối lý đồng thời còn cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.