Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 9:
Tam Quyển Thành Sách
04/05/2023
Kiều Mãn Nguyệt nghĩ đến còn có lời chưa nói với Cố Thừa Phong, chẳng qua bầu không khí bây giờ ngột ngạt, cũng không thích hợp nhắc lại, cô chỉ âm thầm đáng tiếc trong lòng, dù sao ai có thể nghĩ đến sẽ gặp chuyện như thế này đâu.
"Vậy tôi đi về trước đây?" Kiều Mãn Nguyệt nói, lại giơ áo trong tay lên, "Sau khi tôi giặt xong áo, phải làm thế nào trả lại cho anh?"
Cố Thừa Phong nhìn cô, lại dời tầm mắt qua chỗ khác, "Không vội."
Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút.
Không vội?
Nhưng mà không đợi cô hỏi rõ, Cố Thừa Phong đã dẫn đầu nhấc chân đi về phía trước, cô theo bản năng đi theo phía sau.
Cuối cùng hai người đi vào tiệm cơm nhà nước ở thị trấn, Kiều Mãn Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Cố Thừa Phong đã gọi hai bát mì.
"Ăn đi." Cố Thừa Phong bưng bát mì đặt xuống trước mặt Kiều Mãn Nguyệt.
Kiều Mãn Nguyệt ngửi được mùi thơm, không dấu vết nuốt nước miếng một cái, ngay sau đó đưa tay đẩy bát mì về phía Cố Thừa Phong.
Cô chịu đựng sự thèm ăn trong lòng, làm bộ không để ý, nói: "Tôi ở trạm y tế ăn rất nhiều kẹo đường, bây giờ còn chưa muốn ăn."
Cố Thừa Phong liếc nhìn cô một cái, ừ một tiếng, nói: "Đã nhìn ra."
Kiều Mãn Nguyệt sững sốt một chút, lại nghe anh nói: "Quả thật miệng của cô không muốn ăn, nhưng ánh mắt của cô lại giống như rất đói."
Cố Thừa Phong chỉ chỉ vào mắt cô.
Kiều Mãn Nguyệt: ???
Vẻ mặt của cô cứng đờ, theo bản năng dời tầm mắt ra chỗ khác, kịp phản ứng cảm thấy mình là giấu đầu hở đuôi, rất nhanh lại dời tầm mắt qua.
Cố Thừa Phong thì ung dung nhìn cô xoắn xuýt nhíu mày.
Kiều Mãn Nguyệt hơi xấu hổ, cũng không biết nói cái gì, dứt khoát không quan tâm đến chuyện gì nữa, kéo bát mì lại trước mặt mình.
Kể từ khi xuyên đến niên đại này, cô chưa ăn được một bữa cơm no, đói sẽ chết, còn có sức mà dè dặt sao!
Kiều Mãn Nguyệt ăn rất nhanh, một tô mì xuống bụng, cả người đều tràn đầy càm giác ấm áp hạnh phúc.
Bây giờ cô chỉ có một mộng tưởng hèn mọn...
Kiều Mãn Nguyệt nghĩ như vậy, len lén liếc nhìn Cố Thừa Phong một cái.
Lựa ngày không bằng thử ngày, sớm hành động sớm yên tâm.
Suy nghĩ của Kiều Mãn Nguyệt xoay tròn trong đầu, đúng lúc này hai người đi vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, cô hắng giọng nói, "Đồng chí Cố Thừa Phong, anh cảm thấy tôi thế nào?"
Cố Thừa Phong ngẩn ra, sau khi biết ý của cô, vẻ mặt có chút kinh ngạc, đắc đo hỏi, "Cô không ngại tôi là tái hôn, còn có hai đứa bé sao?"
"Trái lại không ghét bỏ, nhưng có để ý đến." Kiều Mãn Nguyệt liếc mắt nhìn anh.
Cố Thừa Phong nhíu mày, không hiểu rõ ràng ý của cô, "Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, cô có ý kiến gì có thể nói thẳng, tôi không phải là loại người không nghe được lời xấu."
Kiều Mãn Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó đi nhanh đến trước mặt anh, đứng yên, đối mặt với anh: "Vậy anh nói trước đi, ấn tượng về tôi như thế nào? Có suy nghĩ phát triển thêm một bước không?"
Cố Thừa Phong bị buộc dừng lại bước chân, lại không chịu nổi ánh mắt quá trực tiếp của cô, hơi nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, "Suy nghĩ của tôi không quan trọng, quan trọng chính là suy nghĩ của cô."
"Vậy tôi đi về trước đây?" Kiều Mãn Nguyệt nói, lại giơ áo trong tay lên, "Sau khi tôi giặt xong áo, phải làm thế nào trả lại cho anh?"
Cố Thừa Phong nhìn cô, lại dời tầm mắt qua chỗ khác, "Không vội."
Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút.
Không vội?
Nhưng mà không đợi cô hỏi rõ, Cố Thừa Phong đã dẫn đầu nhấc chân đi về phía trước, cô theo bản năng đi theo phía sau.
Cuối cùng hai người đi vào tiệm cơm nhà nước ở thị trấn, Kiều Mãn Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Cố Thừa Phong đã gọi hai bát mì.
"Ăn đi." Cố Thừa Phong bưng bát mì đặt xuống trước mặt Kiều Mãn Nguyệt.
Kiều Mãn Nguyệt ngửi được mùi thơm, không dấu vết nuốt nước miếng một cái, ngay sau đó đưa tay đẩy bát mì về phía Cố Thừa Phong.
Cô chịu đựng sự thèm ăn trong lòng, làm bộ không để ý, nói: "Tôi ở trạm y tế ăn rất nhiều kẹo đường, bây giờ còn chưa muốn ăn."
Cố Thừa Phong liếc nhìn cô một cái, ừ một tiếng, nói: "Đã nhìn ra."
Kiều Mãn Nguyệt sững sốt một chút, lại nghe anh nói: "Quả thật miệng của cô không muốn ăn, nhưng ánh mắt của cô lại giống như rất đói."
Cố Thừa Phong chỉ chỉ vào mắt cô.
Kiều Mãn Nguyệt: ???
Vẻ mặt của cô cứng đờ, theo bản năng dời tầm mắt ra chỗ khác, kịp phản ứng cảm thấy mình là giấu đầu hở đuôi, rất nhanh lại dời tầm mắt qua.
Cố Thừa Phong thì ung dung nhìn cô xoắn xuýt nhíu mày.
Kiều Mãn Nguyệt hơi xấu hổ, cũng không biết nói cái gì, dứt khoát không quan tâm đến chuyện gì nữa, kéo bát mì lại trước mặt mình.
Kể từ khi xuyên đến niên đại này, cô chưa ăn được một bữa cơm no, đói sẽ chết, còn có sức mà dè dặt sao!
Kiều Mãn Nguyệt ăn rất nhanh, một tô mì xuống bụng, cả người đều tràn đầy càm giác ấm áp hạnh phúc.
Bây giờ cô chỉ có một mộng tưởng hèn mọn...
Kiều Mãn Nguyệt nghĩ như vậy, len lén liếc nhìn Cố Thừa Phong một cái.
Lựa ngày không bằng thử ngày, sớm hành động sớm yên tâm.
Suy nghĩ của Kiều Mãn Nguyệt xoay tròn trong đầu, đúng lúc này hai người đi vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, cô hắng giọng nói, "Đồng chí Cố Thừa Phong, anh cảm thấy tôi thế nào?"
Cố Thừa Phong ngẩn ra, sau khi biết ý của cô, vẻ mặt có chút kinh ngạc, đắc đo hỏi, "Cô không ngại tôi là tái hôn, còn có hai đứa bé sao?"
"Trái lại không ghét bỏ, nhưng có để ý đến." Kiều Mãn Nguyệt liếc mắt nhìn anh.
Cố Thừa Phong nhíu mày, không hiểu rõ ràng ý của cô, "Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, cô có ý kiến gì có thể nói thẳng, tôi không phải là loại người không nghe được lời xấu."
Kiều Mãn Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó đi nhanh đến trước mặt anh, đứng yên, đối mặt với anh: "Vậy anh nói trước đi, ấn tượng về tôi như thế nào? Có suy nghĩ phát triển thêm một bước không?"
Cố Thừa Phong bị buộc dừng lại bước chân, lại không chịu nổi ánh mắt quá trực tiếp của cô, hơi nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, "Suy nghĩ của tôi không quan trọng, quan trọng chính là suy nghĩ của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.