[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm
Chương 43:
Nguyệt Bán Tường Vi
19/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Vương Lệ nổi lên vẻ đồng tình, bà ấy chủ động mở miệng: “Cô gái, cháu tới bán cá sao?”
Điền Mật đánh giá người phụ nữ, nhìn qua bộ dạng khoảng tầm bốn, năm mươi tuổi, có thể là do đánh bắt cá quanh năm nên nhìn bà ấy có vẻ đen hơn và cường tráng hơn so với những người phụ nữ khác, nhưng ánh mặt lại rất ôn hoà chắc hẳn không phải là người khó gần.
Sau khi nhận biết được việc này, trong lòng Điền Mật cũng khẽ nhẹ nhõm hơn, cô cố gắng nở nụ cười nói: “Đúng vậy, thím ơi tình hình trong nhà cháu không được tốt cho lắm nhưng cháu bắt cá cũng rất khá nên mới tới đây thử vận may, nghe nói ở chỗ thím có thu nhận cá phải không ạ?”
Vương Lệ hoàn toàn hiểu lầm ý trong lời nói của Điền Mật, bà ấy chỉ cho rằng trong nhà cô gái nhỏ này không có gì để ăn nên mới cảm thán gật đầu: “Thu! Có thu! Chỉ cần là loại cá tốt thì chúng ta đều thu, cháu mở túi ra trước để thím xem là cá gì.”
Bà ấy vừa nói xong những lời này lại nhìn lên cô gái nhỏ có thân hình mảnh mai cùng sắc mặt tái nhợt, bà ấy còn chủ động nhận lấy cái túi kia, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước dẫn đường.
Thấy vậy trong lòng Điền Mật trào dâng vẻ cảm kích, cô nhẹ thở phào một hơi nhấc chân lên đi theo.
Đi tới mạn thuyền, Điền Mật càng muốn biết giá trị của tôm hùm cẩm tú là bao nhiêu tiền nên đã chủ động cởi túi ý muốn cho hai người xem hàng hoá.
“Ây da! Cái này… sao lại có một con tôm lớn cỡ vậy chứ?” Vương Lệ kinh ngạc hô lên một tiếng, biểu cảm trên mặt rối rắm khôn kể.
Điền Mật không hiểu mà chỉ cho rằng bà ấy lớn giọng là do quá mức vui mừng kinh ngạc, cô vẫn còn cười khiêm tốn: “Là cháu vất vả bắt được đó ạ, thím ơi, không biết giá trị của con tôm hùm này là bao nhiêu tiền ạ?”
Theo cô ước tính trọng lượng thì con này ít nhất cũng phải cỡ năm, sáu cân, loại tôm hùm cẩm tú hoang dã này chắc có giá rất cao vào đời sau ấy nhỉ?
Vương Lệ…
Đối mặt với ánh mặt chờ mong của cô gái, trong lúc nhất thời Vương Lệ cũng không biết phải nói cái gì mới tốt vì sợ đả kích người ta.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không kiêng dè như vậy, ông ấy lắc đầu từ chối thẳng: “Loại chơi chơi thế này không có ai ăn, bán không được tiền đâu?”
Sét đánh giữa trời quang!
Năm tiếng sét đánh trên đỉnh đầu!
Vẻ tươi cười chờ mong trên mặt Điền Mật cũng dần dần vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cái gì…?
Thứ chơi chơi gì cơ???
Điền Mật vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là một cô gái rất kiên cường, đến ngay cả khi ba mẹ ly hôn vào lúc cô còn đang học trung học cơ sở hơn nữa còn đều không cần cô mà chỉ bảo bảo mẫu chăm lo cho cô, cô cũng chỉ âm thầm khóc vài lần sau đó lại tiếp tục vui vẻ sinh sống.
Nhưng vào lúc này cô mới hiểu được cái mà cô đã từng tự cho là rất kiên cường chẳng qua cũng chỉ là tiền tài mang đến cho mình sự tự tin mà thôi.
Vất vả nửa ngày trời nhưng lại bị nói rằng những việc đó không có ích lợi gì khiến Điền Mật đột nhiên có chút chịu không nổi mà… muốn khóc.
Trong số đó có thể còn có sự tủi thân về điều kiện sinh sống quá khác biệt sau khi tới thế giới này nữa, hoặc có lẽ là do tên Lưu Hướng Đông vì đã mang đến cảm giác gấp góc quá mức tủi thân.
Trong lòng Vương Lệ nổi lên vẻ đồng tình, bà ấy chủ động mở miệng: “Cô gái, cháu tới bán cá sao?”
Điền Mật đánh giá người phụ nữ, nhìn qua bộ dạng khoảng tầm bốn, năm mươi tuổi, có thể là do đánh bắt cá quanh năm nên nhìn bà ấy có vẻ đen hơn và cường tráng hơn so với những người phụ nữ khác, nhưng ánh mặt lại rất ôn hoà chắc hẳn không phải là người khó gần.
Sau khi nhận biết được việc này, trong lòng Điền Mật cũng khẽ nhẹ nhõm hơn, cô cố gắng nở nụ cười nói: “Đúng vậy, thím ơi tình hình trong nhà cháu không được tốt cho lắm nhưng cháu bắt cá cũng rất khá nên mới tới đây thử vận may, nghe nói ở chỗ thím có thu nhận cá phải không ạ?”
Vương Lệ hoàn toàn hiểu lầm ý trong lời nói của Điền Mật, bà ấy chỉ cho rằng trong nhà cô gái nhỏ này không có gì để ăn nên mới cảm thán gật đầu: “Thu! Có thu! Chỉ cần là loại cá tốt thì chúng ta đều thu, cháu mở túi ra trước để thím xem là cá gì.”
Bà ấy vừa nói xong những lời này lại nhìn lên cô gái nhỏ có thân hình mảnh mai cùng sắc mặt tái nhợt, bà ấy còn chủ động nhận lấy cái túi kia, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước dẫn đường.
Thấy vậy trong lòng Điền Mật trào dâng vẻ cảm kích, cô nhẹ thở phào một hơi nhấc chân lên đi theo.
Đi tới mạn thuyền, Điền Mật càng muốn biết giá trị của tôm hùm cẩm tú là bao nhiêu tiền nên đã chủ động cởi túi ý muốn cho hai người xem hàng hoá.
“Ây da! Cái này… sao lại có một con tôm lớn cỡ vậy chứ?” Vương Lệ kinh ngạc hô lên một tiếng, biểu cảm trên mặt rối rắm khôn kể.
Điền Mật không hiểu mà chỉ cho rằng bà ấy lớn giọng là do quá mức vui mừng kinh ngạc, cô vẫn còn cười khiêm tốn: “Là cháu vất vả bắt được đó ạ, thím ơi, không biết giá trị của con tôm hùm này là bao nhiêu tiền ạ?”
Theo cô ước tính trọng lượng thì con này ít nhất cũng phải cỡ năm, sáu cân, loại tôm hùm cẩm tú hoang dã này chắc có giá rất cao vào đời sau ấy nhỉ?
Vương Lệ…
Đối mặt với ánh mặt chờ mong của cô gái, trong lúc nhất thời Vương Lệ cũng không biết phải nói cái gì mới tốt vì sợ đả kích người ta.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không kiêng dè như vậy, ông ấy lắc đầu từ chối thẳng: “Loại chơi chơi thế này không có ai ăn, bán không được tiền đâu?”
Sét đánh giữa trời quang!
Năm tiếng sét đánh trên đỉnh đầu!
Vẻ tươi cười chờ mong trên mặt Điền Mật cũng dần dần vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cái gì…?
Thứ chơi chơi gì cơ???
Điền Mật vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là một cô gái rất kiên cường, đến ngay cả khi ba mẹ ly hôn vào lúc cô còn đang học trung học cơ sở hơn nữa còn đều không cần cô mà chỉ bảo bảo mẫu chăm lo cho cô, cô cũng chỉ âm thầm khóc vài lần sau đó lại tiếp tục vui vẻ sinh sống.
Nhưng vào lúc này cô mới hiểu được cái mà cô đã từng tự cho là rất kiên cường chẳng qua cũng chỉ là tiền tài mang đến cho mình sự tự tin mà thôi.
Vất vả nửa ngày trời nhưng lại bị nói rằng những việc đó không có ích lợi gì khiến Điền Mật đột nhiên có chút chịu không nổi mà… muốn khóc.
Trong số đó có thể còn có sự tủi thân về điều kiện sinh sống quá khác biệt sau khi tới thế giới này nữa, hoặc có lẽ là do tên Lưu Hướng Đông vì đã mang đến cảm giác gấp góc quá mức tủi thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.