[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm
Chương 5:
Nguyệt Bán Tường Vi
19/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sao Điền Mật có thể có ý kiến?
Đầu thập niên bảy mươi, trong hoàn cảnh như vậy, không kết hôn thì không thực tế lắm, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để gả cho người ta rồi.
Nhưng… Quên Lưu Hướng Đông đi, một tên cặn bã thích bạo lực phụ nữ trong gia đình, là một kẻ còn không bằng cả rác rưởi.
Chỉ là mấy lời này không cách nào nói thẳng được với ông ấy, sau khi suy nghĩ một lúc, Điền Mật mím môi nói khéo: “Con…cảm thấy không hợp lắm.”
“...Hả?” Điền Hồng Tinh nhìn con gái, giọng điệu hết sức ngạc nhiên.
Ông rất ngạc nhiên, coi như là ở trấn trên, nhà họ Lưu cũng được xem là gia đình số một số hai, có phong thái hơn đa số người trong huyện thành, nghe nói còn có cả hậu trường.
Bé Hai có vẻ ngoài xinh đẹp, mấy năm nay không ít người muốn hỏi cưới, nhưng điều kiện những hộ gia đình đó phần lớn đều không bằng gia đình mình.
Cao môn gả nữ, thấp môn cưới nàng dâu, xưa nay đã có câu này, làm ba mẹ tất nhiên muốn đưa con thoát khỏi cảnh nhà nông.
Điền Hồng Tinh biết bé Hai lớn dạ, nhưng hộ khẩu không phải trong thành phố, cũng không có công việc đàng hoàng, trước mắt thằng nhóc họ Lưu đã là người có điều kiện tốt nhất để nhà họ trèo lên rồi.
Huống chi ông cũng đã từng gặp Lưu Hướng Đông rồi, ngoại hình cũng coi là tuấn tú lịch sự, tuy kém ông thời trẻ nhưng cũng không tệ, quan trọng là người này lanh lợi chứ không cứng nhắc, thấy mình thì gọi chú ngay, còn tặng cả thuốc lá, cung cung kính kính, cực kỳ xứng với con gái.
Tuy Điền Hồng Tinh có tâm tư riêng, nhưng ông không phải hoàn toàn không quan tâm đến hạnh phúc của con gái, ông thật lòng cảm thấy đứa trẻ Lưu Hướng Đông này không tệ.
“Ba…Trước đó con đã nghe nói qua về nhà họ Lưu, ba Lưu Hướng Đông đánh vợ ông ta.”
“Sao con biết?” Điền Hồng Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm con gái, thị trấn lớn thế này, ông làm công an hai mươi mấy năm rồi mà chỉ nghe phong phanh đôi chút, sao bé Hai lại biết được?
Tất nhiên là Điền Mật biết, vì cô không chỉ xuyên qua, nghiêm túc mà nói, cô đã xuyên đến thế giới trong một cuốn tiểu thuyết.
Một cuốn… Cô không lý giải được, tiểu thuyết này một lời khó nói hết.
Đại khái nội dung cuốn sách này là, nam chính nhất kiến chung tình với nguyên chủ, nghĩ hết biện pháp xin cưới về nhà, dựa theo tuyến truyện cổ tích mà nói thì hẳn là sau khi cưới sẽ hạnh phúc trọn đời.
Nhưng cuộc sống đâu đâu cũng cẩu huyết, năng lực làm việc của nam chính Lưu Hướng Đông không tầm thường, một đường thăng chức, thậm chí trước khi về hưu còn leo lên cấp sở cục.
Ngược lại, trong cuộc sống, người này hoàn toàn là một tên cặn bã, lấy người đẹp về nhà, trân trọng chưa đến nửa năm thì đã bộc lộ bản chất, chỉ cần ở bên ngoài gặp phải điều gì không vừa lòng thì sẽ về nhà đánh vợ.
Lúc mới đầu còn áy náy nói xin lỗi, quỳ xuống đất tự mình tát cầu xin tha thứ, sau cùng lại coi đó là chuyện đương nhiên.
Không phải nguyên chủ không muốn phản kháng, nhưng ở thời đại này, khuyên hợp chứ không khuyên chia, nhà mẹ đẻ đã tới vài lần cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, phía trên có một bà hàng xóm có thói quen bị đánh quanh năm khuyên bảo, thời gian lâu dài, nguyên chủ cũng chấp nhận số mệnh.
Nhưng cái chấp nhận này kéo dài suốt một đời.
Vô tư dâng hiến, dốc hết tâm huyết, đến khi tắt thở, cuối cùng cũng chờ được một câu tốt đẹp của Lưu Hướng Đông và bọn trẻ.
Sao Điền Mật có thể có ý kiến?
Đầu thập niên bảy mươi, trong hoàn cảnh như vậy, không kết hôn thì không thực tế lắm, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để gả cho người ta rồi.
Nhưng… Quên Lưu Hướng Đông đi, một tên cặn bã thích bạo lực phụ nữ trong gia đình, là một kẻ còn không bằng cả rác rưởi.
Chỉ là mấy lời này không cách nào nói thẳng được với ông ấy, sau khi suy nghĩ một lúc, Điền Mật mím môi nói khéo: “Con…cảm thấy không hợp lắm.”
“...Hả?” Điền Hồng Tinh nhìn con gái, giọng điệu hết sức ngạc nhiên.
Ông rất ngạc nhiên, coi như là ở trấn trên, nhà họ Lưu cũng được xem là gia đình số một số hai, có phong thái hơn đa số người trong huyện thành, nghe nói còn có cả hậu trường.
Bé Hai có vẻ ngoài xinh đẹp, mấy năm nay không ít người muốn hỏi cưới, nhưng điều kiện những hộ gia đình đó phần lớn đều không bằng gia đình mình.
Cao môn gả nữ, thấp môn cưới nàng dâu, xưa nay đã có câu này, làm ba mẹ tất nhiên muốn đưa con thoát khỏi cảnh nhà nông.
Điền Hồng Tinh biết bé Hai lớn dạ, nhưng hộ khẩu không phải trong thành phố, cũng không có công việc đàng hoàng, trước mắt thằng nhóc họ Lưu đã là người có điều kiện tốt nhất để nhà họ trèo lên rồi.
Huống chi ông cũng đã từng gặp Lưu Hướng Đông rồi, ngoại hình cũng coi là tuấn tú lịch sự, tuy kém ông thời trẻ nhưng cũng không tệ, quan trọng là người này lanh lợi chứ không cứng nhắc, thấy mình thì gọi chú ngay, còn tặng cả thuốc lá, cung cung kính kính, cực kỳ xứng với con gái.
Tuy Điền Hồng Tinh có tâm tư riêng, nhưng ông không phải hoàn toàn không quan tâm đến hạnh phúc của con gái, ông thật lòng cảm thấy đứa trẻ Lưu Hướng Đông này không tệ.
“Ba…Trước đó con đã nghe nói qua về nhà họ Lưu, ba Lưu Hướng Đông đánh vợ ông ta.”
“Sao con biết?” Điền Hồng Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm con gái, thị trấn lớn thế này, ông làm công an hai mươi mấy năm rồi mà chỉ nghe phong phanh đôi chút, sao bé Hai lại biết được?
Tất nhiên là Điền Mật biết, vì cô không chỉ xuyên qua, nghiêm túc mà nói, cô đã xuyên đến thế giới trong một cuốn tiểu thuyết.
Một cuốn… Cô không lý giải được, tiểu thuyết này một lời khó nói hết.
Đại khái nội dung cuốn sách này là, nam chính nhất kiến chung tình với nguyên chủ, nghĩ hết biện pháp xin cưới về nhà, dựa theo tuyến truyện cổ tích mà nói thì hẳn là sau khi cưới sẽ hạnh phúc trọn đời.
Nhưng cuộc sống đâu đâu cũng cẩu huyết, năng lực làm việc của nam chính Lưu Hướng Đông không tầm thường, một đường thăng chức, thậm chí trước khi về hưu còn leo lên cấp sở cục.
Ngược lại, trong cuộc sống, người này hoàn toàn là một tên cặn bã, lấy người đẹp về nhà, trân trọng chưa đến nửa năm thì đã bộc lộ bản chất, chỉ cần ở bên ngoài gặp phải điều gì không vừa lòng thì sẽ về nhà đánh vợ.
Lúc mới đầu còn áy náy nói xin lỗi, quỳ xuống đất tự mình tát cầu xin tha thứ, sau cùng lại coi đó là chuyện đương nhiên.
Không phải nguyên chủ không muốn phản kháng, nhưng ở thời đại này, khuyên hợp chứ không khuyên chia, nhà mẹ đẻ đã tới vài lần cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, phía trên có một bà hàng xóm có thói quen bị đánh quanh năm khuyên bảo, thời gian lâu dài, nguyên chủ cũng chấp nhận số mệnh.
Nhưng cái chấp nhận này kéo dài suốt một đời.
Vô tư dâng hiến, dốc hết tâm huyết, đến khi tắt thở, cuối cùng cũng chờ được một câu tốt đẹp của Lưu Hướng Đông và bọn trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.