Thập Niên 70: Xuyên Sách Vào Nữ Phụ Phật Hệ Trước Khi Hắc Hóa
Chương 18:
Địa Sinh Hoa
09/04/2023
Chuyện hạn ngạch trở lại thành phố của Lý Trường Mỹ bỗng chốc tan tành mây khói, tin tức hôm nay vừa nhận được đã được trưởng đại đội xác nhận là hoàn toàn chính xác, tên của Lý Trường Mỹ đã bị gạch khỏi danh sách.
Bên trong khu ký túc xá, Lý Trường Mỹ khóc lóc nức nở, cô ta kêu gào không ngừng, tiếng khóc to tới nổi cả khu ký túc xá đều nghe thấy tiếng của cô ta, giống như muốn để tất cả mọi người biết chuyện cô ta đã để vụt mất hạn ngạch trở lại thành phố vậy.
Diệp Hồng Hà nghe tin từ hôm qua lại cảm thấy lờ mờ khó hiểu, chuyện hạn ngạch trở lại thành phố phía bên công xã không phải đã được công bố rồi sao? Lý Trường Mỹ cũng đã thu dọn xong xuôi đồ đạc của mình, hơn nữa thủ tục giấy tờ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ sẵn sàng chờ ngày trở lại thành phố, sao bây giờ lại nói hạn ngạch này không còn nữa?
Hoắc Sênh hỏi: “Hiện tại, hạn ngạch quay lại thành phố là của ai?” Chẳng lẽ suất quay về không phải là của Lý Trường Mỹ sao?
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức chuyển đến cái người ngồi bên cạnh Hoắc Sênh, đó chính là Diệp Hồng Hà.
Diệp Hồng Hà sửng sốt một hồi, sau đó không thể tin nổi chỉ vào chính mình: "... Là tôi sao?" Cô ấy đã đến thôn Hà Câu được vài năm, những người có được hạn ngạch quay về thành phố cứ hết đợt này đến đợt khác. Cô ấy cảm thấy chán chường và cũng không còn hy vọng gì nữa, gần đây cô ấy còn dự tính tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn và trải qua một cuộc sống bình yên.
"Sao có thể...sao có thể là tôi được chứ!?" Diệp Hồng Hà kinh hãi không thể nói nổi nên lời, cô ấy vừa mới đến thị trấn một chuyến, lúc trở về thế mà lại nhận được một cái bánh bao to đùng từ trên trời rơi xuống.
"Hoắc Sênh, cô mau nói cho tôi biết, có phải là do cô làm không!" Lý Trường Mỹ tóm lấy Hoắc Sênh mong muốn tìm kiếm câu trả lời từ cô, nhất định là do Hoắc Sênh, nếu không chuyện hạn ngạch của cô ta rõ ràng đã xong xuôi hết, tại sao sắp tới ngày trở về thành phố, hạn ngạch của cô ta lại không còn nữa.
Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, như thể Hoắc Sênh mới là người có quyết định cuối cùng về hạn ngạch quay lại thành phố vậy, cô tức giận cười: "Đồng chí Lý à, cô không thể nói năng bậy bạ như vậy được, chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ? Nếu như cô có bất mãn gì hay có vấn đề gì, cô nên đến gặp bí thư chi bộ công xã để được giải đáp thắc mắc, hạn ngạch quay lại thành phố là do đại đội trưởng đề xuất sau đó đưa cho bí thư chi bộ công xã kiểm duyệt và ký kết. Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ nhoi thì có thể làm được gì chứ? Hay là cô nghi ngờ đội trưởng Tôn và bí thư chi bộ công xã không nghiêm khắc với bản thân nên đã để xảy ra sai sót?" Chỉ với mấy câu ngắn gọn, không hề dài dòng lôi thôi nhưng Hoắc Sênh đã khiến Lý Trường Mỹ sững sờ không thể nói gì được.
Trước đây Hoắc Sênh thường không nói nhiều, tính cách khép nép xa cách với mọi người xung quanh, đã vậy còn từng nhảy sông tự tử. Nhưng tính cách bây giờ của cô đã khác xa rất nhiều so với trước kia, tính cách ôn hòa khiêm nhường, không còn vẻ lạnh lùng ít nói, hơn nữa miệng lưỡi còn rất trơn tru, vô cùng sắc bén khiến người khác không thể nói lại.
Mấy thanh niên trí thức ngồi bên cạnh an ủi Lý Trường Mỹ vừa nghe thấy thế liền nghĩ cô nói rất có lý. Trong nhà Hoắc Sênh xảy ra chuyện, bây giờ gia đình đã cắt đứt quan hệ với cô, hơn nữa nếu thực sự là do Hoắc Sênh động tay động chân, thế thì tại sao hạn ngạch quay về thành phố lại không phải là cô mà lại là người thanh niên trí thức lão làng Diệp Hồng Hà.
Bình thường Diệp Hồng Hà có nhận thức tư tưởng cao, bí thư chi bộ công xã và đội trưởng cũng không hề nói cái gì về chuyện cân nhắc đem hạn ngạch chuyển qua cho cô.
Mấy thanh niên tri thức thấy tình hình trở nên phức tạp liền nhanh chóng giải tán, chuyện hạn ngạch quay về thành phố của ba đội thật sự lộn tùng phèo cả lên rồi. Trước là Hoắc Sênh, sau lại là Lý Trường Mỹ, bây giờ lại đổi sang cho Diệp Hồng Hà, làm cái chuyện thật chẳng khác nào ngôi nhà trò chơi của bọn trẻ con, truyền hết đứa này đến đứa kia.
Diệp Hồng Hà không thể ngồi yên được nữa, cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, còn nói là muốn đi tìm đội trưởng Tôn hỏi rõ tình hình, sau đó liền vụt đi như một cơn gió. Lúc này trong phòng ký túc xá chỉ còn Hoắc Sênh và Lý Trường Mỹ, nhưng hai người không ai thèm để ý tới ai.
Hoắc Sênh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng dựa theo tình tiết trong nguyên tác, hạn ngạch này phải là của Lý Trường Mỹ mới đúng, thế nào mà lại biến thành của Diệp Hồng Hà rồi? Chẳng lẽ là do cô không đi theo đúng cốt truyện trong nguyên tác, cho nên bây giờ kết cục của mỗi người đều không còn y như trước nữa sao?
Bên trong khu ký túc xá, Lý Trường Mỹ khóc lóc nức nở, cô ta kêu gào không ngừng, tiếng khóc to tới nổi cả khu ký túc xá đều nghe thấy tiếng của cô ta, giống như muốn để tất cả mọi người biết chuyện cô ta đã để vụt mất hạn ngạch trở lại thành phố vậy.
Diệp Hồng Hà nghe tin từ hôm qua lại cảm thấy lờ mờ khó hiểu, chuyện hạn ngạch trở lại thành phố phía bên công xã không phải đã được công bố rồi sao? Lý Trường Mỹ cũng đã thu dọn xong xuôi đồ đạc của mình, hơn nữa thủ tục giấy tờ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ sẵn sàng chờ ngày trở lại thành phố, sao bây giờ lại nói hạn ngạch này không còn nữa?
Hoắc Sênh hỏi: “Hiện tại, hạn ngạch quay lại thành phố là của ai?” Chẳng lẽ suất quay về không phải là của Lý Trường Mỹ sao?
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức chuyển đến cái người ngồi bên cạnh Hoắc Sênh, đó chính là Diệp Hồng Hà.
Diệp Hồng Hà sửng sốt một hồi, sau đó không thể tin nổi chỉ vào chính mình: "... Là tôi sao?" Cô ấy đã đến thôn Hà Câu được vài năm, những người có được hạn ngạch quay về thành phố cứ hết đợt này đến đợt khác. Cô ấy cảm thấy chán chường và cũng không còn hy vọng gì nữa, gần đây cô ấy còn dự tính tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn và trải qua một cuộc sống bình yên.
"Sao có thể...sao có thể là tôi được chứ!?" Diệp Hồng Hà kinh hãi không thể nói nổi nên lời, cô ấy vừa mới đến thị trấn một chuyến, lúc trở về thế mà lại nhận được một cái bánh bao to đùng từ trên trời rơi xuống.
"Hoắc Sênh, cô mau nói cho tôi biết, có phải là do cô làm không!" Lý Trường Mỹ tóm lấy Hoắc Sênh mong muốn tìm kiếm câu trả lời từ cô, nhất định là do Hoắc Sênh, nếu không chuyện hạn ngạch của cô ta rõ ràng đã xong xuôi hết, tại sao sắp tới ngày trở về thành phố, hạn ngạch của cô ta lại không còn nữa.
Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, như thể Hoắc Sênh mới là người có quyết định cuối cùng về hạn ngạch quay lại thành phố vậy, cô tức giận cười: "Đồng chí Lý à, cô không thể nói năng bậy bạ như vậy được, chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ? Nếu như cô có bất mãn gì hay có vấn đề gì, cô nên đến gặp bí thư chi bộ công xã để được giải đáp thắc mắc, hạn ngạch quay lại thành phố là do đại đội trưởng đề xuất sau đó đưa cho bí thư chi bộ công xã kiểm duyệt và ký kết. Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ nhoi thì có thể làm được gì chứ? Hay là cô nghi ngờ đội trưởng Tôn và bí thư chi bộ công xã không nghiêm khắc với bản thân nên đã để xảy ra sai sót?" Chỉ với mấy câu ngắn gọn, không hề dài dòng lôi thôi nhưng Hoắc Sênh đã khiến Lý Trường Mỹ sững sờ không thể nói gì được.
Trước đây Hoắc Sênh thường không nói nhiều, tính cách khép nép xa cách với mọi người xung quanh, đã vậy còn từng nhảy sông tự tử. Nhưng tính cách bây giờ của cô đã khác xa rất nhiều so với trước kia, tính cách ôn hòa khiêm nhường, không còn vẻ lạnh lùng ít nói, hơn nữa miệng lưỡi còn rất trơn tru, vô cùng sắc bén khiến người khác không thể nói lại.
Mấy thanh niên trí thức ngồi bên cạnh an ủi Lý Trường Mỹ vừa nghe thấy thế liền nghĩ cô nói rất có lý. Trong nhà Hoắc Sênh xảy ra chuyện, bây giờ gia đình đã cắt đứt quan hệ với cô, hơn nữa nếu thực sự là do Hoắc Sênh động tay động chân, thế thì tại sao hạn ngạch quay về thành phố lại không phải là cô mà lại là người thanh niên trí thức lão làng Diệp Hồng Hà.
Bình thường Diệp Hồng Hà có nhận thức tư tưởng cao, bí thư chi bộ công xã và đội trưởng cũng không hề nói cái gì về chuyện cân nhắc đem hạn ngạch chuyển qua cho cô.
Mấy thanh niên tri thức thấy tình hình trở nên phức tạp liền nhanh chóng giải tán, chuyện hạn ngạch quay về thành phố của ba đội thật sự lộn tùng phèo cả lên rồi. Trước là Hoắc Sênh, sau lại là Lý Trường Mỹ, bây giờ lại đổi sang cho Diệp Hồng Hà, làm cái chuyện thật chẳng khác nào ngôi nhà trò chơi của bọn trẻ con, truyền hết đứa này đến đứa kia.
Diệp Hồng Hà không thể ngồi yên được nữa, cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, còn nói là muốn đi tìm đội trưởng Tôn hỏi rõ tình hình, sau đó liền vụt đi như một cơn gió. Lúc này trong phòng ký túc xá chỉ còn Hoắc Sênh và Lý Trường Mỹ, nhưng hai người không ai thèm để ý tới ai.
Hoắc Sênh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng dựa theo tình tiết trong nguyên tác, hạn ngạch này phải là của Lý Trường Mỹ mới đúng, thế nào mà lại biến thành của Diệp Hồng Hà rồi? Chẳng lẽ là do cô không đi theo đúng cốt truyện trong nguyên tác, cho nên bây giờ kết cục của mỗi người đều không còn y như trước nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.