Thập Niên 70: Xuyên Sách Vào Nữ Phụ Phật Hệ Trước Khi Hắc Hóa
Chương 23:
Địa Sinh Hoa
09/04/2023
Nụ cười trên mặt Tôn Kính Văn giảm đi đôi chút: "Ồ ... cô là một thanh niên trí thức, cô nên làm việc chăm chỉ hơn để làm gương cho các thành viên khác trong đội."
Khi quay trở về, Hoắc Sênh cảm thấy như đang giẫm phải mìn vậy, cô đi một mạch không hề dừng lại, cho đến khi rẽ vào một con đường, cô mới quay đầu lại nhìn, lắng nghe giọng nói mơ hồ của Tôn Kính Văn vang ra từ phía nhà kho, lúc này Hoắc Sênh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm hay muộn cô sẽ bị suy nhược thần kinh mất, còn phải làm một ngày nữa mới đến ngày nghỉ, đến lúc đó cô phải mau chóng đi tìm bí thư chi bộ công xã, bây giờ cái gã Tôn Văn Kính này đã không còn kiêng dè gì nữa rồi.
Sau khi làm việc cả ngày, cả người Hoắc Sênh đổ đầy mồ hôi, ngay cả cái lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, cô nắm lấy cái áo bị gió thổi tung, hoàng hôn trong thôn Hà Câu thật sự rất yên bình và tĩnh lặng, một cơn gió mát thổi qua xua tan đi cơn mệt mỏi của một ngày làm việc vất vả.
Phía trước mặt là một bãi ngô xanh tươi tốt, sau khi đi qua bãi ngô này, đi chừng mười phút là đến được ký túc xá dành cho thanh niên trí thức. Hoắc Sênh mới bước vào cánh đồng ngô, chợt nghe phía trước truyền đến vài tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện. Cô cẩn thận nhặt một hòn đá bên đường, nhẹ nhàng bước về phía trước vài bước.
Trên con đường ngô trước mặt Hoắc Sênh, có hai người đang đứng nói chuyện với nhau.
"Anh xem em có chỗ nào không tốt chứ? Anh thử nhìn tới em một chút đi, nhà chúng em không đòi hỏi cao vật sính lễ, cũng không cần anh cho phiếu ba mươi cân thịt, chỉ cần anh chịu lấy em, em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt, làm một người vợ đảm đang." Đó là giọng của một người con gái, nghe giọng nói có lẽ vẫn còn khá trẻ, tiếng phổ thông lại không chuẩn, đã vậy còn nói bằng cái giọng nũng nịu.
Ở thôn Hà Câu, ngoại trừ những thanh niên trí thức tham gia lao động sản xuất biết nói tiếng phổ thông ra thì hầu hết những người dân trong thôn chỉ biết nói tiếng địa phương, họ rất hiếm khi nói tiếng phổ thông, nhưng mỗi khi họ nói tiếng phổ thông, phát âm lại chẳng đâu ra đâu khiến người khác nghe thấy mà mắc cười. Cái giọng này vừa nghe là biết giọng người trong thôn Hà Câu, nhưng bây giờ lại đang nói tiếng phổ thông, lẽ nào là đang tỏ tình với một nam thanh niên trí thức nào đó sao?
Hầu hết nam thanh niên trí thức ở đều khá đẹp trai và bảnh bao nên không có gì ngạc nhiên khi họ được các cô gái trong thôn để ý và săn đón. "Em rất thích anh, em muốn hẹn hò với anh, sau này em muốn nói chuyện với anh, xin anh đừng phớt lờ em." Giọng của người con gái kia càng lúc càng bạo gan hơn.
Đôi bạn trẻ nào đó thật biết chọn chỗ, lại vào ngay chỗ bãi ngô này tỏ tình, cái chỗ này chắc kín đáo quá nhỉ!
"Tôi đã có người mình yêu, chính cô cũng biết điều đó mà." Người đàn ông lên tiếng, trong giọng nói kèm theo cả tiếng cười uể oải, Hoắc Sênh nghe thấy cái giọng nam này trông quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
"Dù sao thì anh cũng thích em mà." Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ bị tiếng động xào xạc của dãy ngô xung quanh lấn át đi. m thanh sột soạt vang lên, Hoắc Sênh lờ mờ nhìn thấy người con gái mạnh bạo kéo lấy tay người con trai vào trong bãi ngô xanh rì kia.
Cầm viên đá trên tay, Hoắc Sênh tưởng tượng ra câu chuyện về một cặp vợ chồng trẻ đang “hành sự” nhau trong một cánh đồng ngô vào những năm 1970.
Sau đó, trong bãi ngô không còn nghe thấy tiếng động ầm ĩ huyên náo nào nữa, tất cả đều đã bị dãy ngô lấn át đi. Hoắc Sênh do dự hồi lâu mới quyết định sẽ đi vòng đường khác để quay về, bây giờ trời đã gần chập tối, nhưng nếu đi đường vòng đến khi trời tối sẫm sẽ rất nguy hiểm, cô lại còn là con gái, trời tối mịt đi một mình sẽ càng nguy hiểm hơn.
Hai người kia chắc chắn sẽ không ra ngoài ngay bây giờ, nhưng cho dù có đi ra cũng chưa chắc sẽ đụng trúng cô. Thế là Hoắc Sênh cất bước chân thật nhẹ nhàng, định bụng sẽ lặng lẽ rời khỏi con đường bên cạnh cánh đồng ngô, tránh làm ảnh hưởng đến việc riêng của người khác.
Nhưng kết quả khi vừa định bước ra khỏi cánh đồng ngô thì mấy cây ngô bên cạnh lại lay động, ngay sau đó, một bóng người không kịp báo trước đã chạy vụt ra khỏi cánh đồng ngô, suýt chút nữa đụng Hoắc Sênh ngã nhào xuống đất.
Hoắc Sênh lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của người còn lại đi ra khỏi ruộng ngô.
Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hề giấu giếm, mà trong giây phút kinh ngạc ấy, trong mắt của cả hai đều hiện lên nghi vấn rõ ràng: Tại sao lại là anh/cô?
Khi quay trở về, Hoắc Sênh cảm thấy như đang giẫm phải mìn vậy, cô đi một mạch không hề dừng lại, cho đến khi rẽ vào một con đường, cô mới quay đầu lại nhìn, lắng nghe giọng nói mơ hồ của Tôn Kính Văn vang ra từ phía nhà kho, lúc này Hoắc Sênh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm hay muộn cô sẽ bị suy nhược thần kinh mất, còn phải làm một ngày nữa mới đến ngày nghỉ, đến lúc đó cô phải mau chóng đi tìm bí thư chi bộ công xã, bây giờ cái gã Tôn Văn Kính này đã không còn kiêng dè gì nữa rồi.
Sau khi làm việc cả ngày, cả người Hoắc Sênh đổ đầy mồ hôi, ngay cả cái lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, cô nắm lấy cái áo bị gió thổi tung, hoàng hôn trong thôn Hà Câu thật sự rất yên bình và tĩnh lặng, một cơn gió mát thổi qua xua tan đi cơn mệt mỏi của một ngày làm việc vất vả.
Phía trước mặt là một bãi ngô xanh tươi tốt, sau khi đi qua bãi ngô này, đi chừng mười phút là đến được ký túc xá dành cho thanh niên trí thức. Hoắc Sênh mới bước vào cánh đồng ngô, chợt nghe phía trước truyền đến vài tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện. Cô cẩn thận nhặt một hòn đá bên đường, nhẹ nhàng bước về phía trước vài bước.
Trên con đường ngô trước mặt Hoắc Sênh, có hai người đang đứng nói chuyện với nhau.
"Anh xem em có chỗ nào không tốt chứ? Anh thử nhìn tới em một chút đi, nhà chúng em không đòi hỏi cao vật sính lễ, cũng không cần anh cho phiếu ba mươi cân thịt, chỉ cần anh chịu lấy em, em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt, làm một người vợ đảm đang." Đó là giọng của một người con gái, nghe giọng nói có lẽ vẫn còn khá trẻ, tiếng phổ thông lại không chuẩn, đã vậy còn nói bằng cái giọng nũng nịu.
Ở thôn Hà Câu, ngoại trừ những thanh niên trí thức tham gia lao động sản xuất biết nói tiếng phổ thông ra thì hầu hết những người dân trong thôn chỉ biết nói tiếng địa phương, họ rất hiếm khi nói tiếng phổ thông, nhưng mỗi khi họ nói tiếng phổ thông, phát âm lại chẳng đâu ra đâu khiến người khác nghe thấy mà mắc cười. Cái giọng này vừa nghe là biết giọng người trong thôn Hà Câu, nhưng bây giờ lại đang nói tiếng phổ thông, lẽ nào là đang tỏ tình với một nam thanh niên trí thức nào đó sao?
Hầu hết nam thanh niên trí thức ở đều khá đẹp trai và bảnh bao nên không có gì ngạc nhiên khi họ được các cô gái trong thôn để ý và săn đón. "Em rất thích anh, em muốn hẹn hò với anh, sau này em muốn nói chuyện với anh, xin anh đừng phớt lờ em." Giọng của người con gái kia càng lúc càng bạo gan hơn.
Đôi bạn trẻ nào đó thật biết chọn chỗ, lại vào ngay chỗ bãi ngô này tỏ tình, cái chỗ này chắc kín đáo quá nhỉ!
"Tôi đã có người mình yêu, chính cô cũng biết điều đó mà." Người đàn ông lên tiếng, trong giọng nói kèm theo cả tiếng cười uể oải, Hoắc Sênh nghe thấy cái giọng nam này trông quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
"Dù sao thì anh cũng thích em mà." Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ bị tiếng động xào xạc của dãy ngô xung quanh lấn át đi. m thanh sột soạt vang lên, Hoắc Sênh lờ mờ nhìn thấy người con gái mạnh bạo kéo lấy tay người con trai vào trong bãi ngô xanh rì kia.
Cầm viên đá trên tay, Hoắc Sênh tưởng tượng ra câu chuyện về một cặp vợ chồng trẻ đang “hành sự” nhau trong một cánh đồng ngô vào những năm 1970.
Sau đó, trong bãi ngô không còn nghe thấy tiếng động ầm ĩ huyên náo nào nữa, tất cả đều đã bị dãy ngô lấn át đi. Hoắc Sênh do dự hồi lâu mới quyết định sẽ đi vòng đường khác để quay về, bây giờ trời đã gần chập tối, nhưng nếu đi đường vòng đến khi trời tối sẫm sẽ rất nguy hiểm, cô lại còn là con gái, trời tối mịt đi một mình sẽ càng nguy hiểm hơn.
Hai người kia chắc chắn sẽ không ra ngoài ngay bây giờ, nhưng cho dù có đi ra cũng chưa chắc sẽ đụng trúng cô. Thế là Hoắc Sênh cất bước chân thật nhẹ nhàng, định bụng sẽ lặng lẽ rời khỏi con đường bên cạnh cánh đồng ngô, tránh làm ảnh hưởng đến việc riêng của người khác.
Nhưng kết quả khi vừa định bước ra khỏi cánh đồng ngô thì mấy cây ngô bên cạnh lại lay động, ngay sau đó, một bóng người không kịp báo trước đã chạy vụt ra khỏi cánh đồng ngô, suýt chút nữa đụng Hoắc Sênh ngã nhào xuống đất.
Hoắc Sênh lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của người còn lại đi ra khỏi ruộng ngô.
Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hề giấu giếm, mà trong giây phút kinh ngạc ấy, trong mắt của cả hai đều hiện lên nghi vấn rõ ràng: Tại sao lại là anh/cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.