Thập Niên 70: Xuyên Sách Vào Nữ Phụ Phật Hệ Trước Khi Hắc Hóa
Chương 50:
Địa Sinh Hoa
11/04/2023
“Trưởng bối nhà cậu không tới, cho cậu tới nơi này diễu võ dương oai là có ý gì, dám ra tay với người nhà tôi, Tống Bảo Quốc, cậu có muốn bị nhúng đầu xuống hố phân rửa não cho tỉnh táo lại không, bọn họ là người mà cậu có thể đánh!” Triệu Vệ Đông cầm lấy cổ áo Tổng Bảo Quốc: “Tối hôm qua lúc tôi đến, cậu cũng ở đấy, tôi đã nói rất rõ ràng, phiếu mua ba mươi cân thịt dùng để đính hôn không cần trả lại cho tôi, tôi và chị gái cậu, một ngón tay cũng chưa từng chạm vào cô ta, cô ta lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi các người tưởng tôi không biết sao? Cút đi, nếu còn chạy tới đây náo loạn nữa, tôi sẽ khiến cậu vào đứng ra lăn đấy.”
Trong lòng Tống Bảo Quốc lộp bộp, vốn định hỏi chị cậu ta là gì sau lưng Triệu Vệ Đông, nhưng nhìn Triệu Vệ Đông hung thần ác sát sợ tới mức đái ra quần, từ trên mặt đất bò dậy, sau khi chạy ra ngoài vẫn rống lên một tiếng: “Thứ nước thối trong cống rãnh kia, anh tưởng nhà tôi hiếm lạ anh à, phi!"
Mấy người trèo lên đầu tường xem náo nhiệt đều thổn thức không thôi, Tống Bảo Quốc gây sự đi rồi, mọi người cũng không nằm sấp ở đầu tường nữa, chẳng qua là không hiểu cuộc náo nhiệt này lắm, đang yên đang lành sao lại từ hôn, lấy phiếu mua 30 cân thịt ra làm lễ vật đính hôn, chơi lớn như vậy, nói từ liền từ? Đây là lễ vật đính hôn hoành tráng nhất thôn Hà Câu, cũng đủ để những nhà bình thường cưới hai cô con dâu.
Nhớ tới tin đồn trong thôn, con gái lớn của nhà họ Tống Tống Yến Tử mờ mờ ám ám với một nam thanh niên trí thức nào đó, chuyện này bị người ta bắt quả tang ở cánh đồng lúa mì, chẳng lẽ đây là sự thật?
Triệu Vệ Đông giật giật cánh tay bị Tống Bảo Quốc đánh trúng, cửa gỗ bị phá chỉ có thể chắp vá lại, anh tìm búa lấy đinh đóng lại cửa một lần nữa, tên cháu trai Tống Bảo Quốc này, tối hôm qua anh đến nhà họ Tống, sáng sớm lại bị đại đội kéo ra ngoài làm việc, không ngừng chân chạy về là sợ người nhà họ Tống đến làm loạn, quả nhiên đoán trúng, nhà họ quả nhiên để tên nhóc Tống Bảo Quốc này đến ầm ĩ.
“Con từ hôn lúc nào, sao không bàn bạc với bà một tiếng.” A Bà bảo Hổ Tử ở trong phòng gạy ngô, đi ra liền hỏi: “Bà khuyên nhủ con nhiều lần như vậy con không nghe, sao giờ đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”
Từ khi Tống Yến Tử và Triệu Vệ Đông đính hôn bà đã không đồng ý, Tống Yến Tử không phải cô gái trong sạch những thứ này đều không nói, vấn đề là cô gái này tâm tính không tốt, chỉ cần tâm tính tốt, bà sẽ không có ý kiến gì, nhưng bà hao phí bao nhiêu nước miếng, cháu trai lớn cứ như bị sấm sét đánh mà vẫn cứ bất động.
Lặng yên không một tiếng động cũng không một lí do đi từ hôn, đây là suy thông suốt hay là trúng tà?
Triệu Vệ Đông buồn bực đóng đinh: “Đi tối hôm qua.”
“Từ rồi thì tốt.” A Bà chọc đầu anh, ở bên cạnh anh đi tới đi lui lẩm bẩm vài câu, nhưng có chút lo lắng: “Tự con đi từ hôn cũng không được, con là vãn bối, bà phải sang nhà họ Tống một chuyến, con xem hôm nay chính là Tống Bảo Quốc tới đây, trưởng bối nhà họ Tống không một ai đến, sợ là bọn họ giả câm kiên quyết bám con không buông.”
A bà làm việc hấp tấp, thoắt cái đã ra khỏi cửa.
A bà quả thật đoán trúng, nhìn bề ngoài nhà họ Tống dường như chẳng có việc gì, nói cách khác, tất cả đều do một mình Triệu Vệ Đông tự ý làm, chỉ là mâu thuẫn giữa hai thanh niên trẻ tuổi mà thôi, còn lại chẳng có mâu thuẫn gì cả.
Nhưng dưới mí mắt nhiều người như vậy Tống Bảo Quốc đánh tới cửa, tất cả mọi người đều say sưa bàn tán về việc này, chỉ cảm thấy năm nay thôn Hà Câu cứ hết chuyện này rồi lại đến chuyện kia.
Đầu tiên là một nữ thanh niên trí thức nhảy sông, sau đó là đội trưởng đội sản xuất ba Tôn Kính Văn thông đồng với người khác làm ra chuyện vô liêm sỉ, lại đến chuyện đại đội trưởng Triệu từ hôn, các nông phụ thì so đo việc nhà.
A bà đến nhà họ Tống một chuyến, giọng bà vốn đã lớn, nói chuyện cứ oang oang, cãi nhau thì không ai cãi lại được bà, lúc trước hai nhà đính hôn, ở nông thôn rất chú ý tới việc hợp bát tự, hai bên đối tượng trao đổi bát tự, cháu trai bà đã đem bát tự của Tống Yến Tử trả lại, nhưng nhà họ Tống chưa trả bát tự lại cho Đông Tử, lần này bà tới chính là muốn đòi lại bát tự.
Nhưng A bà không đòi được, có nói thế nào cha Tống Yến Tử cũng không chịu trả, nói bọn họ tuổi còn nhỏ qua hai ngày lại làm lành ngay, cũng giống như bùn loãng.
Triệu Vệ Đông không thèm để ý, một tờ giấy ghi sinh thần bát tự mà thôi, muốn viết bao nhiêu chả được, nhà họ Tống thích giữ lại thì cứ giữ đi. Bình thường Hoắc Sênh không cùng những thanh niên trí thức khác hóng hớt chuyện ngắn chuyện dài trong thôn, nhưng chuyện Triệu Vệ Đông từ hôn nhà nhà bàn tán nghe nhiều cũng biết sơ sơ. Những vở kịch hàng năm ấy mà.
Trong lòng Tống Bảo Quốc lộp bộp, vốn định hỏi chị cậu ta là gì sau lưng Triệu Vệ Đông, nhưng nhìn Triệu Vệ Đông hung thần ác sát sợ tới mức đái ra quần, từ trên mặt đất bò dậy, sau khi chạy ra ngoài vẫn rống lên một tiếng: “Thứ nước thối trong cống rãnh kia, anh tưởng nhà tôi hiếm lạ anh à, phi!"
Mấy người trèo lên đầu tường xem náo nhiệt đều thổn thức không thôi, Tống Bảo Quốc gây sự đi rồi, mọi người cũng không nằm sấp ở đầu tường nữa, chẳng qua là không hiểu cuộc náo nhiệt này lắm, đang yên đang lành sao lại từ hôn, lấy phiếu mua 30 cân thịt ra làm lễ vật đính hôn, chơi lớn như vậy, nói từ liền từ? Đây là lễ vật đính hôn hoành tráng nhất thôn Hà Câu, cũng đủ để những nhà bình thường cưới hai cô con dâu.
Nhớ tới tin đồn trong thôn, con gái lớn của nhà họ Tống Tống Yến Tử mờ mờ ám ám với một nam thanh niên trí thức nào đó, chuyện này bị người ta bắt quả tang ở cánh đồng lúa mì, chẳng lẽ đây là sự thật?
Triệu Vệ Đông giật giật cánh tay bị Tống Bảo Quốc đánh trúng, cửa gỗ bị phá chỉ có thể chắp vá lại, anh tìm búa lấy đinh đóng lại cửa một lần nữa, tên cháu trai Tống Bảo Quốc này, tối hôm qua anh đến nhà họ Tống, sáng sớm lại bị đại đội kéo ra ngoài làm việc, không ngừng chân chạy về là sợ người nhà họ Tống đến làm loạn, quả nhiên đoán trúng, nhà họ quả nhiên để tên nhóc Tống Bảo Quốc này đến ầm ĩ.
“Con từ hôn lúc nào, sao không bàn bạc với bà một tiếng.” A Bà bảo Hổ Tử ở trong phòng gạy ngô, đi ra liền hỏi: “Bà khuyên nhủ con nhiều lần như vậy con không nghe, sao giờ đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”
Từ khi Tống Yến Tử và Triệu Vệ Đông đính hôn bà đã không đồng ý, Tống Yến Tử không phải cô gái trong sạch những thứ này đều không nói, vấn đề là cô gái này tâm tính không tốt, chỉ cần tâm tính tốt, bà sẽ không có ý kiến gì, nhưng bà hao phí bao nhiêu nước miếng, cháu trai lớn cứ như bị sấm sét đánh mà vẫn cứ bất động.
Lặng yên không một tiếng động cũng không một lí do đi từ hôn, đây là suy thông suốt hay là trúng tà?
Triệu Vệ Đông buồn bực đóng đinh: “Đi tối hôm qua.”
“Từ rồi thì tốt.” A Bà chọc đầu anh, ở bên cạnh anh đi tới đi lui lẩm bẩm vài câu, nhưng có chút lo lắng: “Tự con đi từ hôn cũng không được, con là vãn bối, bà phải sang nhà họ Tống một chuyến, con xem hôm nay chính là Tống Bảo Quốc tới đây, trưởng bối nhà họ Tống không một ai đến, sợ là bọn họ giả câm kiên quyết bám con không buông.”
A bà làm việc hấp tấp, thoắt cái đã ra khỏi cửa.
A bà quả thật đoán trúng, nhìn bề ngoài nhà họ Tống dường như chẳng có việc gì, nói cách khác, tất cả đều do một mình Triệu Vệ Đông tự ý làm, chỉ là mâu thuẫn giữa hai thanh niên trẻ tuổi mà thôi, còn lại chẳng có mâu thuẫn gì cả.
Nhưng dưới mí mắt nhiều người như vậy Tống Bảo Quốc đánh tới cửa, tất cả mọi người đều say sưa bàn tán về việc này, chỉ cảm thấy năm nay thôn Hà Câu cứ hết chuyện này rồi lại đến chuyện kia.
Đầu tiên là một nữ thanh niên trí thức nhảy sông, sau đó là đội trưởng đội sản xuất ba Tôn Kính Văn thông đồng với người khác làm ra chuyện vô liêm sỉ, lại đến chuyện đại đội trưởng Triệu từ hôn, các nông phụ thì so đo việc nhà.
A bà đến nhà họ Tống một chuyến, giọng bà vốn đã lớn, nói chuyện cứ oang oang, cãi nhau thì không ai cãi lại được bà, lúc trước hai nhà đính hôn, ở nông thôn rất chú ý tới việc hợp bát tự, hai bên đối tượng trao đổi bát tự, cháu trai bà đã đem bát tự của Tống Yến Tử trả lại, nhưng nhà họ Tống chưa trả bát tự lại cho Đông Tử, lần này bà tới chính là muốn đòi lại bát tự.
Nhưng A bà không đòi được, có nói thế nào cha Tống Yến Tử cũng không chịu trả, nói bọn họ tuổi còn nhỏ qua hai ngày lại làm lành ngay, cũng giống như bùn loãng.
Triệu Vệ Đông không thèm để ý, một tờ giấy ghi sinh thần bát tự mà thôi, muốn viết bao nhiêu chả được, nhà họ Tống thích giữ lại thì cứ giữ đi. Bình thường Hoắc Sênh không cùng những thanh niên trí thức khác hóng hớt chuyện ngắn chuyện dài trong thôn, nhưng chuyện Triệu Vệ Đông từ hôn nhà nhà bàn tán nghe nhiều cũng biết sơ sơ. Những vở kịch hàng năm ấy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.