Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Chương 27: Thanh Toán
Tĩnh Tự Kiêu Dương
01/05/2023
Nghe anh ta hỏi như vậy, Lục Hạ rùng mình: "Không, sao vậy?"
Đại ca thất vọng trong giây lát: "Không có gì, chỉ là hàng này của cô em rất tốt, nếu sau này còn nữa thì nhớ tới tìm anh, anh là Kim Minh, chợ đen quanh đây do anh thầu, cô em cứ yên tâm, có nhiêu anh mua được hết."
Lục Hạ gật đầu: "Được, nếu lần sau có hàng, chắc chắn em sẽ tới tìm anh."
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Lục Hạ biết rõ có lẽ không có lần sau.
Cô thầm nghĩ sau này bán lương thực trong không gian ít thôi, chất lượng cao quá dễ khiến người ta nhìn ra sự khác biệt, cũng dễ bị theo dõi, quá mạo hiểm.
Người bên Kim Minh nhanh chóng kiểm hàng xong.
Không có vấn đề gì, nên Kim Minh cực kỳ hài lòng.
Lúc nãy kiểm hàng thì đã nói rõ, nên lúc này cũng tính xong tiền.
Dựa theo giá cả Lục Hạ ra lúc trước, gạo là năm hào một cân, bột mì là bốn hào, còn ngô với lương thực thô là ba hào một cân, đắt hơn gạo tinh trong chợ đen không ít.
Nhưng chất lượng của những lương thực này đáng giá con số đó, cho nên Kim Minh cũng trả tiền nhanh gọn.
Tất cả là 1650 đồng.
Không ngờ bán nhiều lương thực như vậy chỉ được chừng này tiền, Lục Hạ thấy đau lòng.
Nhưng cô không còn cách nào khác, vào thời đại lương một công nhân một tháng mới được có mấy chục đồng, đây đã là một khoản tiền lớn rồi.
Lục Hạ nhận tiền xong, lại đổi ít tem phiếu với anh ta, thuận tiện đặt mua ít đồ với bọn họ và hẹn mai tới lấy, là cô vội vã đeo bao tải rời đi.
Nhìn theo bóng cô nhanh chóng biến mất khỏi ngõ nhỏ, Kim Minh nhìn bốn phía xung quanh, loáng thoáng nghe như có tiếng bước chân rời đi, ánh mắt chớp lóe.
Anh ta đoán đấy là đồng đội của cô, trong lòng thầm thở phào một hơi, may là mình không có ý nghĩ khác.
Sau đó anh ta gọi người nhanh chóng cẩn thận vận chuyển lương thực đi.
Còn Lục Hạ thì không biết cái cớ mình thuận miệng bịa ra lại dọa Kim Minh.
Sau khi rời khỏi bên này, cô tìm một chỗ vắng vẻ không người theo dõi thì mới thở phào một hơi, xem ra không cần dùng đến mấy cục đá để trong không gian rồi.
Lúc này Lục Hạ nghĩ mà vẫn thấy sợ.
Cô tự bội phục cái gan của mình lúc trước.
Nếu bọn họ mà có ý xấu gì thì có khi cô muốn thoát thân cũng không dễ, may là mọi chuyện đều thuận lợi.
Có điều cô nghĩ, về sau vẫn phải tăng giá trị vũ lực của mình lên một chút, không thì con gái con đứa một mình quá nguy hiểm, đặc biệt là khi xuống nông thông lại càng phải chú ý hơn.
Chỉ là khi nghĩ tới cơ thể mình thì cô lại phải thở dài một hơi.
Đại ca thất vọng trong giây lát: "Không có gì, chỉ là hàng này của cô em rất tốt, nếu sau này còn nữa thì nhớ tới tìm anh, anh là Kim Minh, chợ đen quanh đây do anh thầu, cô em cứ yên tâm, có nhiêu anh mua được hết."
Lục Hạ gật đầu: "Được, nếu lần sau có hàng, chắc chắn em sẽ tới tìm anh."
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Lục Hạ biết rõ có lẽ không có lần sau.
Cô thầm nghĩ sau này bán lương thực trong không gian ít thôi, chất lượng cao quá dễ khiến người ta nhìn ra sự khác biệt, cũng dễ bị theo dõi, quá mạo hiểm.
Người bên Kim Minh nhanh chóng kiểm hàng xong.
Không có vấn đề gì, nên Kim Minh cực kỳ hài lòng.
Lúc nãy kiểm hàng thì đã nói rõ, nên lúc này cũng tính xong tiền.
Dựa theo giá cả Lục Hạ ra lúc trước, gạo là năm hào một cân, bột mì là bốn hào, còn ngô với lương thực thô là ba hào một cân, đắt hơn gạo tinh trong chợ đen không ít.
Nhưng chất lượng của những lương thực này đáng giá con số đó, cho nên Kim Minh cũng trả tiền nhanh gọn.
Tất cả là 1650 đồng.
Không ngờ bán nhiều lương thực như vậy chỉ được chừng này tiền, Lục Hạ thấy đau lòng.
Nhưng cô không còn cách nào khác, vào thời đại lương một công nhân một tháng mới được có mấy chục đồng, đây đã là một khoản tiền lớn rồi.
Lục Hạ nhận tiền xong, lại đổi ít tem phiếu với anh ta, thuận tiện đặt mua ít đồ với bọn họ và hẹn mai tới lấy, là cô vội vã đeo bao tải rời đi.
Nhìn theo bóng cô nhanh chóng biến mất khỏi ngõ nhỏ, Kim Minh nhìn bốn phía xung quanh, loáng thoáng nghe như có tiếng bước chân rời đi, ánh mắt chớp lóe.
Anh ta đoán đấy là đồng đội của cô, trong lòng thầm thở phào một hơi, may là mình không có ý nghĩ khác.
Sau đó anh ta gọi người nhanh chóng cẩn thận vận chuyển lương thực đi.
Còn Lục Hạ thì không biết cái cớ mình thuận miệng bịa ra lại dọa Kim Minh.
Sau khi rời khỏi bên này, cô tìm một chỗ vắng vẻ không người theo dõi thì mới thở phào một hơi, xem ra không cần dùng đến mấy cục đá để trong không gian rồi.
Lúc này Lục Hạ nghĩ mà vẫn thấy sợ.
Cô tự bội phục cái gan của mình lúc trước.
Nếu bọn họ mà có ý xấu gì thì có khi cô muốn thoát thân cũng không dễ, may là mọi chuyện đều thuận lợi.
Có điều cô nghĩ, về sau vẫn phải tăng giá trị vũ lực của mình lên một chút, không thì con gái con đứa một mình quá nguy hiểm, đặc biệt là khi xuống nông thông lại càng phải chú ý hơn.
Chỉ là khi nghĩ tới cơ thể mình thì cô lại phải thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.