Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Chương 47: Tô Mạn
Tĩnh Tự Kiêu Dương
04/05/2023
Một sinh mệnh còn trẻ cứ thế lụi tàn, ngay cả thi thể cũng không vớt lên được.
Mà chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuốn truyện, cô ta thậm chí không được coi là vai phụ, cùng lắm chỉ là pháo hôi.
Nhưng Lục Hạ càng nghĩ càng cảm thấy tính cách của người này rất giống với nguyên thân!
Cho nên cô ấy thật sự từng xuất hiện trong cuốn sách, mà còn chỉ là một pháo hôi thôi ư?
Lục Hạ xém nữa chửi thành tiếng!
Vừa rồi cô còn thông cảm với Giang Quân Mạc, không ngờ tới chính cô cũng vậy!
Có điều đây rốt cuộc có phải xuyên sách hay không còn chưa chắc, dù sao không phải cô còn chưa thấy nữ chính sao?
Chỉ có hai cái tên giống trong sách mà thôi, không thể nói lên điều gì.
Lục Hạ cầu nguyện trong lòng.
Nhưng mà mọi chuyện không như mong muốn.
Chờ khi xe lửa dừng lại ở ga tiếp theo, một nữ sinh xinh đẹp hào phóng lên tàu, hẳn là cũng mười tám mười chín tuổi.
Nhưng cô ta mặc váy liền áo và đi giày da, xách rương hành lý, trông không giống xuống nông thôn, ngược lại giống như đi du ngoạn vậy.
Cô ta vừa lên đã ngồi bên cạnh Cố Hướng Nam, cười giới thiệu bản thân với mọi người.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Tô Mạn, Mạn trong phương thảo mạn mạn, là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở Liêu Ninh."
Cố Hướng Nam ngồi bên cạnh vừa nhìn thấy Tô Mạn là ánh mắt trở nên kinh diễm, nhưng nhanh chóng tự nhiên trở lại.
Anh ta cười giới thiệu: "Tôi là Cố Hướng Nam, bốn người chúng ta ngồi đây đều là thanh niên trí thức đi Liêu Ninh."
Tô Mạn liếc mắt nhìn Cố Hướng Nam, dường như không ngờ anh ta lại đẹp trai như vậy, ánh mắt toát lên vẻ thưởng thức.
Khi cô ta đưa mắt nhìn về phía Giang Quân Mạc đối diện, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Giang Quân Mạc gật gật đầu với cô ta, "Giang Quân Mạc."
Mà Lục Hạ ngồi bên cạnh cũng làm bộ thẹn thùng nói: "Xin chào đồng chí, tôi tên là Lục Hạ."
Tô Mạn gật gật đầu với bọn họ, lại nhìn Lục Hạ một cái.
Phát hiện cô có khuôn mặt bình thường, ăn mặc cũng rất quê mùa, thoạt nhìn không có uy hiếp gì, cô ta bèn cười cười với cô, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với hai nam sinh.
Đương nhiên người nói nhiều nhất chính là Cố Hướng Nam, còn Giang Quân Mạc không thèm đáp lời.
Tô Mạn cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, dần dà chỉ còn lại tiếng nói chuyện giữa cô ta và Cố Hướng Nam.
Mà lúc này Lục Hạ cũng xác định, không cần nhìn nhiều, người này hẳn là Tô Mạn xuyên không tới đây.
Mà chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuốn truyện, cô ta thậm chí không được coi là vai phụ, cùng lắm chỉ là pháo hôi.
Nhưng Lục Hạ càng nghĩ càng cảm thấy tính cách của người này rất giống với nguyên thân!
Cho nên cô ấy thật sự từng xuất hiện trong cuốn sách, mà còn chỉ là một pháo hôi thôi ư?
Lục Hạ xém nữa chửi thành tiếng!
Vừa rồi cô còn thông cảm với Giang Quân Mạc, không ngờ tới chính cô cũng vậy!
Có điều đây rốt cuộc có phải xuyên sách hay không còn chưa chắc, dù sao không phải cô còn chưa thấy nữ chính sao?
Chỉ có hai cái tên giống trong sách mà thôi, không thể nói lên điều gì.
Lục Hạ cầu nguyện trong lòng.
Nhưng mà mọi chuyện không như mong muốn.
Chờ khi xe lửa dừng lại ở ga tiếp theo, một nữ sinh xinh đẹp hào phóng lên tàu, hẳn là cũng mười tám mười chín tuổi.
Nhưng cô ta mặc váy liền áo và đi giày da, xách rương hành lý, trông không giống xuống nông thôn, ngược lại giống như đi du ngoạn vậy.
Cô ta vừa lên đã ngồi bên cạnh Cố Hướng Nam, cười giới thiệu bản thân với mọi người.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Tô Mạn, Mạn trong phương thảo mạn mạn, là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở Liêu Ninh."
Cố Hướng Nam ngồi bên cạnh vừa nhìn thấy Tô Mạn là ánh mắt trở nên kinh diễm, nhưng nhanh chóng tự nhiên trở lại.
Anh ta cười giới thiệu: "Tôi là Cố Hướng Nam, bốn người chúng ta ngồi đây đều là thanh niên trí thức đi Liêu Ninh."
Tô Mạn liếc mắt nhìn Cố Hướng Nam, dường như không ngờ anh ta lại đẹp trai như vậy, ánh mắt toát lên vẻ thưởng thức.
Khi cô ta đưa mắt nhìn về phía Giang Quân Mạc đối diện, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Giang Quân Mạc gật gật đầu với cô ta, "Giang Quân Mạc."
Mà Lục Hạ ngồi bên cạnh cũng làm bộ thẹn thùng nói: "Xin chào đồng chí, tôi tên là Lục Hạ."
Tô Mạn gật gật đầu với bọn họ, lại nhìn Lục Hạ một cái.
Phát hiện cô có khuôn mặt bình thường, ăn mặc cũng rất quê mùa, thoạt nhìn không có uy hiếp gì, cô ta bèn cười cười với cô, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với hai nam sinh.
Đương nhiên người nói nhiều nhất chính là Cố Hướng Nam, còn Giang Quân Mạc không thèm đáp lời.
Tô Mạn cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, dần dà chỉ còn lại tiếng nói chuyện giữa cô ta và Cố Hướng Nam.
Mà lúc này Lục Hạ cũng xác định, không cần nhìn nhiều, người này hẳn là Tô Mạn xuyên không tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.