Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 14:
Lâm Quả Đống
26/09/2022
Nhưng Lâm Dư Dư không nghĩ như vậy, cũng không cần phải tiết kiệm tiền quá mức, hơn nữa đối với mẹ nguyên chủ, thứ bà ấy muốn cũng không phải là tiền. Lâm Dư Dư cầm tiền, cùng Lâm Yến đi đổi trứng gà.
Nói là đổi trứng gà, nhưng đấy cũng chỉ là nói dễ nghe một chút, kỳ thật là mua trứng gà, nhưng thanh niên trí thức mua trứng gà của người dân trong thôn, là không được phép, tuy không tính là đầu cơ trục lợi, nhưng mọi người đều không phải trắng trợn làm, mà đều là làm trong âm thầm. Cho phép là một chuyện, nhưng để nó đi quá xa cũng không tốt.
Người mà Lâm Yến và Lâm Dư Dư đi đổi trứng gà là một người trong thôn, trong nhà có ít người, chỉ có một bà lão và một cô cháu gái, bà lão sức khoẻ không tốt, cháu gái từ lúc tám tuổi đã phải làm việc, lên núi đào rau dại để nuôi bà.
Cô ta chỉ nuôi 2 con gà, trứng gà là để giúp bà bồi bổ sức khoẻ, nhưng mỗi tháng có thể dành dụm được 40 quả. Cho nên nhóm thanh niên trí thức vẫn luôn sẵn lòng tới tìm cô ta để đổi trứng gà.
Cô ta tên là Phạm Hồng Hoa, thấy Lâm Yến tới, liền vui vẻ chạy ra cửa, cô ta chạy ra sân mở cửa: “Chị Lâm Yến, chị tới đổi trứng gà sao?”
Lâm Yến lấy một gói kẹo trái cây từ trong túi ra rồi đưa cho Phạm Hồng Hoa: “Đúng vậy, chị muốn đổi 10 quả trứng gà, còn đây là thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô ấy cũng muốn đổi, nhà em còn đủ trứng gà không?”
Phạm Hồng Hoa đương nhiên biết Lâm Dư Dư, bởi vì lúc trước Lâm Dư Dư vẫn luôn cùng Lâm Yến đến đổi trứng gà, chỉ là Lâm Dư Dư không đổi. Hiện tại, cả hai người đều muốn đổi trứng gà, cô bé rất vui: “Có, có.” Nếu mỗi lần cô đều có thể đổi được hết số trứng dành dụm được, như vậy cô sẽ không phải mang ra Cung Tiêu Xã, phải biết rằng Cung Tiêu Xã thu mua 1 cân trứng gà chỉ 4 xu, nhưng nếu đổi với thanh niên trí thức, sẽ đổi được 6 xu một cần hơn nữa cũng không cần phiếu.
Cô ta muốn kiếm tiền, để mua thuốc cho bà nội, như vậy sức khoẻ của bà nội mới có thể tốt lên.
Ở nông thôn ngoài đại đội, cá nhân đều không có cân, cho nên đều ước lượng số cân, một cân trứng gà loại nhỏ có 10 quả, nếu quả to hơn thì chỉ có 8 quả, Lâm Yến mỗi lần đổi đều chọn loại trứng nhỏ, nhiều hơn hai quả, có thể ăn trứng nhiều hơn hai ngày. Lâm Dư Dư cũng học Lâm Yến, chọn 10 quả trứng gà nhỏ, đưa Phạm Hồng Hoa 6 xu.
Phạm Hồng Hoa nhận tiền xong, liền hái một bó rau xanh trong vườn đưa cho Lâm Yến: “Chị Lâm Yến, cảm ơn chị, cho chị bó rau này mang về ăn.”
Lâm Yến: “Cảm ơn Hồng Hoa.”
Một bó rau không quá nhiều, nhưng một mình Lâm Yến ăn cũng đủ rồi. Đối với Lâm Yến, mỗi lần cô đến đổi trứng gà đều đưa cho Phạm Hồng Hoa một gói kẹo trái cây, bởi vì thương Phạm Hồng Hoa, tuy Phạm Hồng Hoa còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, cô ta không nhận không đồ của người khác, cho nên mỗi lần cô ta đều đưa rau dưa nhà mình trao đổi.
Hai người đi ra khỏi nhà Phạm Hồng Hoa, Lâm Yến nói: “Ngày mai tớ sẽ dùng bó rau này nấu với cháo, Dư Dư, cậu đến ăn cùng tớ nhé.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Dư Dư được mời như vậy. Nhưng, mỗi lần, đều là nguyên chủ dậy sớm nấu cháo với rau xanh, sau đó Lâm Yến mới dậy ăn. Lâm Dư Dư có ký ức của nguyên chủ, kỹ năng nấu cơm của nguyên chủ rất tốt, được luyện lúc ở Lâm gia, nhưng cô không thể đảm bảo đồ ăn bản thân làm ra có thành công hay không, cho nên nói: “Không được, ngày mai tớ muốn lên huyện sớm, lúc tớ dậy có khi cậu vẫn đang ngủ.”
Lâm Yến nghĩ nghĩ, đúng thật là như vậy.
Hai người trở về ký túc xá, Trần Kiều nhìn thấy hai người liền hừ một tiếng, chỉ có ba người là nữ thanh niên trí thức trong nhóm thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, Lâm Yến và Lâm Dư Dư có quan hệ tốt, cô ta giống như người thừa, điều này khiến cô ta cảm thấy rất tức tối.
Lâm Yến: “Trần Kiều, cô hừ cái gì?”
Trần Kiều: “Không phải người nào đó nói muốn tìm chị Trần để đổi phòng ngủ sao? Tại sao bây giờ vẫn ở đây là thế nào?”
Nói là đổi trứng gà, nhưng đấy cũng chỉ là nói dễ nghe một chút, kỳ thật là mua trứng gà, nhưng thanh niên trí thức mua trứng gà của người dân trong thôn, là không được phép, tuy không tính là đầu cơ trục lợi, nhưng mọi người đều không phải trắng trợn làm, mà đều là làm trong âm thầm. Cho phép là một chuyện, nhưng để nó đi quá xa cũng không tốt.
Người mà Lâm Yến và Lâm Dư Dư đi đổi trứng gà là một người trong thôn, trong nhà có ít người, chỉ có một bà lão và một cô cháu gái, bà lão sức khoẻ không tốt, cháu gái từ lúc tám tuổi đã phải làm việc, lên núi đào rau dại để nuôi bà.
Cô ta chỉ nuôi 2 con gà, trứng gà là để giúp bà bồi bổ sức khoẻ, nhưng mỗi tháng có thể dành dụm được 40 quả. Cho nên nhóm thanh niên trí thức vẫn luôn sẵn lòng tới tìm cô ta để đổi trứng gà.
Cô ta tên là Phạm Hồng Hoa, thấy Lâm Yến tới, liền vui vẻ chạy ra cửa, cô ta chạy ra sân mở cửa: “Chị Lâm Yến, chị tới đổi trứng gà sao?”
Lâm Yến lấy một gói kẹo trái cây từ trong túi ra rồi đưa cho Phạm Hồng Hoa: “Đúng vậy, chị muốn đổi 10 quả trứng gà, còn đây là thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô ấy cũng muốn đổi, nhà em còn đủ trứng gà không?”
Phạm Hồng Hoa đương nhiên biết Lâm Dư Dư, bởi vì lúc trước Lâm Dư Dư vẫn luôn cùng Lâm Yến đến đổi trứng gà, chỉ là Lâm Dư Dư không đổi. Hiện tại, cả hai người đều muốn đổi trứng gà, cô bé rất vui: “Có, có.” Nếu mỗi lần cô đều có thể đổi được hết số trứng dành dụm được, như vậy cô sẽ không phải mang ra Cung Tiêu Xã, phải biết rằng Cung Tiêu Xã thu mua 1 cân trứng gà chỉ 4 xu, nhưng nếu đổi với thanh niên trí thức, sẽ đổi được 6 xu một cần hơn nữa cũng không cần phiếu.
Cô ta muốn kiếm tiền, để mua thuốc cho bà nội, như vậy sức khoẻ của bà nội mới có thể tốt lên.
Ở nông thôn ngoài đại đội, cá nhân đều không có cân, cho nên đều ước lượng số cân, một cân trứng gà loại nhỏ có 10 quả, nếu quả to hơn thì chỉ có 8 quả, Lâm Yến mỗi lần đổi đều chọn loại trứng nhỏ, nhiều hơn hai quả, có thể ăn trứng nhiều hơn hai ngày. Lâm Dư Dư cũng học Lâm Yến, chọn 10 quả trứng gà nhỏ, đưa Phạm Hồng Hoa 6 xu.
Phạm Hồng Hoa nhận tiền xong, liền hái một bó rau xanh trong vườn đưa cho Lâm Yến: “Chị Lâm Yến, cảm ơn chị, cho chị bó rau này mang về ăn.”
Lâm Yến: “Cảm ơn Hồng Hoa.”
Một bó rau không quá nhiều, nhưng một mình Lâm Yến ăn cũng đủ rồi. Đối với Lâm Yến, mỗi lần cô đến đổi trứng gà đều đưa cho Phạm Hồng Hoa một gói kẹo trái cây, bởi vì thương Phạm Hồng Hoa, tuy Phạm Hồng Hoa còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, cô ta không nhận không đồ của người khác, cho nên mỗi lần cô ta đều đưa rau dưa nhà mình trao đổi.
Hai người đi ra khỏi nhà Phạm Hồng Hoa, Lâm Yến nói: “Ngày mai tớ sẽ dùng bó rau này nấu với cháo, Dư Dư, cậu đến ăn cùng tớ nhé.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Dư Dư được mời như vậy. Nhưng, mỗi lần, đều là nguyên chủ dậy sớm nấu cháo với rau xanh, sau đó Lâm Yến mới dậy ăn. Lâm Dư Dư có ký ức của nguyên chủ, kỹ năng nấu cơm của nguyên chủ rất tốt, được luyện lúc ở Lâm gia, nhưng cô không thể đảm bảo đồ ăn bản thân làm ra có thành công hay không, cho nên nói: “Không được, ngày mai tớ muốn lên huyện sớm, lúc tớ dậy có khi cậu vẫn đang ngủ.”
Lâm Yến nghĩ nghĩ, đúng thật là như vậy.
Hai người trở về ký túc xá, Trần Kiều nhìn thấy hai người liền hừ một tiếng, chỉ có ba người là nữ thanh niên trí thức trong nhóm thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, Lâm Yến và Lâm Dư Dư có quan hệ tốt, cô ta giống như người thừa, điều này khiến cô ta cảm thấy rất tức tối.
Lâm Yến: “Trần Kiều, cô hừ cái gì?”
Trần Kiều: “Không phải người nào đó nói muốn tìm chị Trần để đổi phòng ngủ sao? Tại sao bây giờ vẫn ở đây là thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.