Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 16:
Lâm Quả Đống
27/09/2022
Lúc sau Lâm Dư Dư đi vào, trực tiếp hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi chỗ này có mua nhân sâm không?”
Trông cửa hàng là một người đang học việc, nhìn rất trẻ, hẳn là chưa đến hai mươi tuổi, nhìn qua cũng rất thân thiện: “Có mua, mong nữ đồng chí đợi một lát, tôi đi kêu bác sĩ.” Hiện tại nhân sâm khó kiếm, tiệm thuốc cũng thiếu loại thần dược bồi bổ cơ thể này.
Một lát sau, bác sĩ đi ra, mặc cái áo giống Tôn Trung Sơn, đeo một cái kính: “Nữ đồng chí, cô đến bán nhân sâm sao?”
Lâm Dư Dư gật đầu: “Đúng vậy”. Cũng may các hiệu thuốc và bệnh viện đều được phép mua nhân sâm, nếu không Lâm Dư Dư phải đi tìm chỗ có thể bán nhân sâm. Tuy nhiên bán được ở nơi này, giá cả đương nhiên là giá thị trường còn không nguy hiểm.
Bác sĩ: “Cô lấy ra cho tôi xem.”
Hôm nay, Lâm Dư Dư mang đến hai củ nhân sâm, nhưng cô chỉ lấy ra một cây: “Ngài xem.”
Bác sĩ nhìn thấy Lâm Dư Dư bọc nhân sâm trong bố bao, cảm thấy nhân sâm bên trong đã bị đào hỏng rồi, nhưng sau khi đem bố bao mở ra, nhân sâm bên trong vẫn còn nguyên vẹn: “Nhân sâm đào tốt như vậy rất hiếm, nhìn cô chắc là đào được không ít à?”
Lâm Dư Dư: “Không có không có, ngày thường sao có thể đào nhân sâm được nguyên vẹn như vậy? Chỉ là tôi trước kia đã từng nhìn thấy sư phụ đào nên học được.”
Bác sĩ: “Hoá ra nữ đồng chí cũng là người thạo nghề, nhân sâm này được 30 năm, đối với của này của cô, ở đây chúng tôi thu mua với giá 180 tệ.”
Ở hiện đại, nhân sâm được tính theo gam, nhưng ở niên đại này, chỉ có thể tính tiền theo củ.
Tuy Lâm Dư Dư không biết rõ giá cả thị trường, nhưng 180 tệ là giá tiền mà cô có thể chấp nhận được, cũng cảm thấy rất hài lòng, cô nói: “Cảm ơn bác sĩ, đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có thu mua nhân sâm 15 năm không?”
Bác sĩ nghe xong ánh mắt sáng lên: “Tôi họ Lữ, gọi tôi là bác sĩ Lữ hay chú Lữ đều được, nhân sân 15 năm là 35 tệ, nhân sâm 20 năm là 95 tệ. Cô nếu vẫn còn, lúc nào cũng có thể mang đến đây. Đương nhiên nếu có thảo dược khác, cũng có thể mang đến đây.” Tiệm thuốc nào có bao giờ ngại có nhiều thảo dược, ít nhất là tiệm thuốc của bọn họ.
Lâm Dư Dư: “Được, cảm ơn chú Lữ. Chú Lữ, chú là giấy bút không? Tôi muốn mua một ít thuốc bồi bổ thân thể.”
Bác sĩ Lữ: “Có, nhưng cô phải đưa tôi xem những loại dược liệu mà cô cần mua, nếu có hại tới sức khoẻ, tôi sẽ không bán.” Bằng không nếu dính đến mạng người, ông ta cũng ăn không được chạy không xong. Mấy năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra liên quan tới bác sĩ, nên ông ta vẫn luôn rất cẩn thận.
Lâm Dư Dư: “A, chắc chắn rồi.”
Lúc Lâm Dư Dư xách gói thuốc ra khỏi hiệu thuốc, trên người đã có thêm 180 tệ. Lúc cô từ thôn Phạm gia đi lên huyện, chỉ mang theo 50 tệ, lúc này đến đây, cô ấy đã kiếm được thêm 180 tệ.
Tiếp theo, Lâm Dư Dư lại đi đến bệnh viện.
Lúc đang xem bệnh, Lâm Dư Dư hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ở đây có thu mua dược liệu không?”
Bác sĩ: “Có, cô có mang theo dược liệu gì đến đây sao?”
Lâm Dư Dư: “Tôi nghe người trong thôn nói, trước kia đào được nhân sâm ở trên núi, tôi muốn hỏi một chút, bệnh viện này có thu mua nhân sâm không? Nếu có mua, tôi muốn đi vào trong núi thử vận may.”
Bác sĩ nghe xong dở khóc dở cười nói: “Cô tuổi không lớn nhưng khẩu khí cũng thật lớn, vận may đâu phải muốn là gặp được?”
Lâm Dư Dư cười cười: “Ngài chỉ cần nói cho tôi là có thu mua hay không, nói không chừng tôi có thể gặp được.”
Bác sĩ: “Thu, nếu cô đào được, mang tới đưa cho tôi, tôi sẽ gửi giấy báo cho bộ phận thu mua dược liệu.”
Lâm Dư Dư: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ: “Không cần cảm ơn, nếu cô thật sự có thể đào được dược liệu, mang tới bệnh viện chúng tôi, bệnh viện còn phải cảm ơn cô.”
Sau khi lấy thuốc ở bệnh viện, Lâm Dư Dư lại đi Cung Tiêu Xã một chuyến, dùng phiếu đổi 1 cân đường, cô mua một cân đường đỏ với giá 6 xu, lại mua 2 cân gạo, tiêu 3 xu, hơn nữa hôm nay đến bệnh viện và tiệm thuốc, tổng cộng mất 4 tệ.
Sau đó cô đến ngân hàng gửi 200 tệ, lúc này trên người chỉ còn 26 tệ. Nguyên chủ thích mang tiền bên người, nhưng với Lâm Dư Dư là người thế kỉ 21, tự nhiên cảm thấy gửi tiền ở ngân hàng là yên tâm nhất.
Trông cửa hàng là một người đang học việc, nhìn rất trẻ, hẳn là chưa đến hai mươi tuổi, nhìn qua cũng rất thân thiện: “Có mua, mong nữ đồng chí đợi một lát, tôi đi kêu bác sĩ.” Hiện tại nhân sâm khó kiếm, tiệm thuốc cũng thiếu loại thần dược bồi bổ cơ thể này.
Một lát sau, bác sĩ đi ra, mặc cái áo giống Tôn Trung Sơn, đeo một cái kính: “Nữ đồng chí, cô đến bán nhân sâm sao?”
Lâm Dư Dư gật đầu: “Đúng vậy”. Cũng may các hiệu thuốc và bệnh viện đều được phép mua nhân sâm, nếu không Lâm Dư Dư phải đi tìm chỗ có thể bán nhân sâm. Tuy nhiên bán được ở nơi này, giá cả đương nhiên là giá thị trường còn không nguy hiểm.
Bác sĩ: “Cô lấy ra cho tôi xem.”
Hôm nay, Lâm Dư Dư mang đến hai củ nhân sâm, nhưng cô chỉ lấy ra một cây: “Ngài xem.”
Bác sĩ nhìn thấy Lâm Dư Dư bọc nhân sâm trong bố bao, cảm thấy nhân sâm bên trong đã bị đào hỏng rồi, nhưng sau khi đem bố bao mở ra, nhân sâm bên trong vẫn còn nguyên vẹn: “Nhân sâm đào tốt như vậy rất hiếm, nhìn cô chắc là đào được không ít à?”
Lâm Dư Dư: “Không có không có, ngày thường sao có thể đào nhân sâm được nguyên vẹn như vậy? Chỉ là tôi trước kia đã từng nhìn thấy sư phụ đào nên học được.”
Bác sĩ: “Hoá ra nữ đồng chí cũng là người thạo nghề, nhân sâm này được 30 năm, đối với của này của cô, ở đây chúng tôi thu mua với giá 180 tệ.”
Ở hiện đại, nhân sâm được tính theo gam, nhưng ở niên đại này, chỉ có thể tính tiền theo củ.
Tuy Lâm Dư Dư không biết rõ giá cả thị trường, nhưng 180 tệ là giá tiền mà cô có thể chấp nhận được, cũng cảm thấy rất hài lòng, cô nói: “Cảm ơn bác sĩ, đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có thu mua nhân sâm 15 năm không?”
Bác sĩ nghe xong ánh mắt sáng lên: “Tôi họ Lữ, gọi tôi là bác sĩ Lữ hay chú Lữ đều được, nhân sân 15 năm là 35 tệ, nhân sâm 20 năm là 95 tệ. Cô nếu vẫn còn, lúc nào cũng có thể mang đến đây. Đương nhiên nếu có thảo dược khác, cũng có thể mang đến đây.” Tiệm thuốc nào có bao giờ ngại có nhiều thảo dược, ít nhất là tiệm thuốc của bọn họ.
Lâm Dư Dư: “Được, cảm ơn chú Lữ. Chú Lữ, chú là giấy bút không? Tôi muốn mua một ít thuốc bồi bổ thân thể.”
Bác sĩ Lữ: “Có, nhưng cô phải đưa tôi xem những loại dược liệu mà cô cần mua, nếu có hại tới sức khoẻ, tôi sẽ không bán.” Bằng không nếu dính đến mạng người, ông ta cũng ăn không được chạy không xong. Mấy năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra liên quan tới bác sĩ, nên ông ta vẫn luôn rất cẩn thận.
Lâm Dư Dư: “A, chắc chắn rồi.”
Lúc Lâm Dư Dư xách gói thuốc ra khỏi hiệu thuốc, trên người đã có thêm 180 tệ. Lúc cô từ thôn Phạm gia đi lên huyện, chỉ mang theo 50 tệ, lúc này đến đây, cô ấy đã kiếm được thêm 180 tệ.
Tiếp theo, Lâm Dư Dư lại đi đến bệnh viện.
Lúc đang xem bệnh, Lâm Dư Dư hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ở đây có thu mua dược liệu không?”
Bác sĩ: “Có, cô có mang theo dược liệu gì đến đây sao?”
Lâm Dư Dư: “Tôi nghe người trong thôn nói, trước kia đào được nhân sâm ở trên núi, tôi muốn hỏi một chút, bệnh viện này có thu mua nhân sâm không? Nếu có mua, tôi muốn đi vào trong núi thử vận may.”
Bác sĩ nghe xong dở khóc dở cười nói: “Cô tuổi không lớn nhưng khẩu khí cũng thật lớn, vận may đâu phải muốn là gặp được?”
Lâm Dư Dư cười cười: “Ngài chỉ cần nói cho tôi là có thu mua hay không, nói không chừng tôi có thể gặp được.”
Bác sĩ: “Thu, nếu cô đào được, mang tới đưa cho tôi, tôi sẽ gửi giấy báo cho bộ phận thu mua dược liệu.”
Lâm Dư Dư: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ: “Không cần cảm ơn, nếu cô thật sự có thể đào được dược liệu, mang tới bệnh viện chúng tôi, bệnh viện còn phải cảm ơn cô.”
Sau khi lấy thuốc ở bệnh viện, Lâm Dư Dư lại đi Cung Tiêu Xã một chuyến, dùng phiếu đổi 1 cân đường, cô mua một cân đường đỏ với giá 6 xu, lại mua 2 cân gạo, tiêu 3 xu, hơn nữa hôm nay đến bệnh viện và tiệm thuốc, tổng cộng mất 4 tệ.
Sau đó cô đến ngân hàng gửi 200 tệ, lúc này trên người chỉ còn 26 tệ. Nguyên chủ thích mang tiền bên người, nhưng với Lâm Dư Dư là người thế kỉ 21, tự nhiên cảm thấy gửi tiền ở ngân hàng là yên tâm nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.