Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 29:
Lâm Quả Đống
30/09/2022
Tuy rằng trải qua mạt thế, nhưng Lâm Dư Dư vẫn rất thích sạch sẽ, chỉ cần không phải làm gì, cô cách một hôm sẽ đi tắm. Tài nguyên nước ở mạt thế không quá thiếu, bởi vì có dị năng giả hệ thuỷ,hơn nữa tuy Lâm Dư Dư là cường giả ở căn cứ, căn cứ đương nhiên sẽ không để cô thiếu nước, cô dùng sinh mạng giết tang thi, bảo vệ thành phố, cho nên lúc dùng nước, cho dù lãng phí, cô cũng yên tâm mà dùng thoải mái.
Hiên tại ở thập niên 70, không thiếu nước, cho nên người sạch sẽ như Lâm Dư Dư mỗi ngày đều tắm rửa. Cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác, sau khi từ nhà Phạm Hồng Hoa ăn cơm về, cô liền lấy thùng đi múc nước.
Trần Hà: “Dư Dư, em đi gánh nước à, trong bếp không có nước sao? Sao không nhờ mấy nam thanh niên tri thức giúp ?” Thanh niên trí thức là phân công làm việc, ví dụ nữ thanh niên trí thức thay phiên đi nấu cơm, thì nam thanh niên trí thức thay phiên gánh nước, sắp xếp rất hợp lí.
Lâm Dư Dư: “Em muốn tắm một chút, nước trong phòng bếp khả năng không đủ.”
Trần Kiều: “Hôm qua không phải em tắm rồi sao?”
Lâm Dư Dư: “Ngày hôm qua tắm, hôm nay cũng có thể tắm.”
Trần Kiều: “Em chú ý quá rồi.” Thực chất, cô ấy cũng muốn tắm rửa hằng ngày, vốn dĩ khi làm việc cũng ra rất nhiều mồ hôi, không sạch sẽ. Nhưng nếu tắm rửa mỗi ngày sẽ không ai gánh nước cho, nam thsnh niên tri thức gánh nước là để dùng nấu cơm, rửa rau, cũng không phải để cho các nữ đồng chí tắm rửa. Trần Kiều nghĩ cô ấy đã không tắm hai ngày, cũng xách một thùng nước đi theo.
Lâm Dư Dư tuy là dị năng giả, nhưng sức lực cũng không lớn, rốt cuộc hiện giờ cô cũng không có sức mạnh của dị năng giả, cho nên cô không thể xác một xô nước, nếu dùng đòn gánh nước, có thể lấy được một thùng.
Nhưng mà, còn chưa tới miệng giếng, Lâm Dư Dư đã nhìn thấy một đứa bé đang ghé vào đấy, đứa bé còn đang cử động mông và thân thể.
Lâm Dư Dư hoảng sợ, vội vàng chạy tới bên miệng giếng.
Đứa bé hình như nghe được động tĩnh, thằng bé ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Dư Dư, sau đó tiếp tục chuyện đang làm dở. Hoá ra, đứa bé đang ở đây kéo nước.
Nhưng liếc mắt một cái, đã đem Lâm Dư Dư doạ sợ. Cô buông thõng đòn gánh trên vai, thùng nước rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thuý.
Lâm Dư Dư không nhịn được tiến lại gần đứa bé, mắt cô đỏ hoe, thậm chí cả người đều run rẩy. Nhưng, không đợi cô phát ra tiếng, thân thể đứa bé bất ngờ ngã xuống giếng.
Lâm Dư Dư hoảng sợ, vội vàng đi qua giữ chặt thằng bé.
Tim đập thình thịch, cô thở phì phò, vội ôm chặt đứa bé bên cạnh: “Em không sao chứ?”
Đứa bé hiển nhiên cũng bị doạ sợ, thân thể run rẩy lắc đầu.
Lâm Dư Dư: “Một đứa bé như em sao có thể đến nơi này xách nước? Người lớn đâu?” Nhìn thấy bộ quần áo rách và bẩn của đứa bé, Lâm Dư Dư có thể tưởng tưởng ra hoàn cảnh nhà thằng bé không tốt. Lại nhìn khuôn mặt của thằng bé, chỉ còn lại một lớp da, nhưng mà, mơ hồ có thể nhìn ta hình dáng và dung mạo quen thuộc.
Tiếp theo đứa bé nức nở: “Bà nội… Bà nội sinh bệnh, trong nhà không có nước, em…Em tới xách nước.”
Lâm Dư Dư sờ đầu thằng bé: “Đừng khóc, chị giúp em.”
Đứa bé ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước sáng lên, lại bởi vì trên mặt không có thịt, cho nên lại càng thêm đáng thương: “Cảm ơn chị.”
Lâm Dư Dư cười cười, cô đi về phía giếng, thùng nước của đứa bé đã bị rơi vào, nổi trên mặt nước, dùng tay không chạm đến, trừ khi có người xuống giếng. Lâm Dư Dư nhặt thùng nước nhỏ của mình lên, sau đó ném vào trong nước, khi rơi xuống nước, còn mang theo thùng nước của đứa bé.
Nhưng, thùng nước của đứa bé đang nổi, không dễ khiêng.
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, dứt khoát trèo xuống giếng. Giếng lúc trước khác với giếng sau này, giếng ngày xưa được xây bằng đá nên lồi lõm rất dễ trèo, hơn nữa đường kính của miệng giếng cũng tầm 80-100cm, mội đứa bé hơi lớn một chút cũng có thể trèo xuống, chỉ là lúc trèo lên phải cẩn thận những viên đá bên trong giếng vì nó rất trơn.
Mà giếng bây giờ đều xây bằng xi măng, thành giếng nhắn bóng, không thể giẫm chân. Nhưng mà giếng hiện tại cũng có những chỗ được làm để trèo xuống, và rất nhiều chỗ giẫm chân trong giếng làm bằng nhôm.
Hiên tại ở thập niên 70, không thiếu nước, cho nên người sạch sẽ như Lâm Dư Dư mỗi ngày đều tắm rửa. Cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác, sau khi từ nhà Phạm Hồng Hoa ăn cơm về, cô liền lấy thùng đi múc nước.
Trần Hà: “Dư Dư, em đi gánh nước à, trong bếp không có nước sao? Sao không nhờ mấy nam thanh niên tri thức giúp ?” Thanh niên trí thức là phân công làm việc, ví dụ nữ thanh niên trí thức thay phiên đi nấu cơm, thì nam thanh niên trí thức thay phiên gánh nước, sắp xếp rất hợp lí.
Lâm Dư Dư: “Em muốn tắm một chút, nước trong phòng bếp khả năng không đủ.”
Trần Kiều: “Hôm qua không phải em tắm rồi sao?”
Lâm Dư Dư: “Ngày hôm qua tắm, hôm nay cũng có thể tắm.”
Trần Kiều: “Em chú ý quá rồi.” Thực chất, cô ấy cũng muốn tắm rửa hằng ngày, vốn dĩ khi làm việc cũng ra rất nhiều mồ hôi, không sạch sẽ. Nhưng nếu tắm rửa mỗi ngày sẽ không ai gánh nước cho, nam thsnh niên tri thức gánh nước là để dùng nấu cơm, rửa rau, cũng không phải để cho các nữ đồng chí tắm rửa. Trần Kiều nghĩ cô ấy đã không tắm hai ngày, cũng xách một thùng nước đi theo.
Lâm Dư Dư tuy là dị năng giả, nhưng sức lực cũng không lớn, rốt cuộc hiện giờ cô cũng không có sức mạnh của dị năng giả, cho nên cô không thể xác một xô nước, nếu dùng đòn gánh nước, có thể lấy được một thùng.
Nhưng mà, còn chưa tới miệng giếng, Lâm Dư Dư đã nhìn thấy một đứa bé đang ghé vào đấy, đứa bé còn đang cử động mông và thân thể.
Lâm Dư Dư hoảng sợ, vội vàng chạy tới bên miệng giếng.
Đứa bé hình như nghe được động tĩnh, thằng bé ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Dư Dư, sau đó tiếp tục chuyện đang làm dở. Hoá ra, đứa bé đang ở đây kéo nước.
Nhưng liếc mắt một cái, đã đem Lâm Dư Dư doạ sợ. Cô buông thõng đòn gánh trên vai, thùng nước rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thuý.
Lâm Dư Dư không nhịn được tiến lại gần đứa bé, mắt cô đỏ hoe, thậm chí cả người đều run rẩy. Nhưng, không đợi cô phát ra tiếng, thân thể đứa bé bất ngờ ngã xuống giếng.
Lâm Dư Dư hoảng sợ, vội vàng đi qua giữ chặt thằng bé.
Tim đập thình thịch, cô thở phì phò, vội ôm chặt đứa bé bên cạnh: “Em không sao chứ?”
Đứa bé hiển nhiên cũng bị doạ sợ, thân thể run rẩy lắc đầu.
Lâm Dư Dư: “Một đứa bé như em sao có thể đến nơi này xách nước? Người lớn đâu?” Nhìn thấy bộ quần áo rách và bẩn của đứa bé, Lâm Dư Dư có thể tưởng tưởng ra hoàn cảnh nhà thằng bé không tốt. Lại nhìn khuôn mặt của thằng bé, chỉ còn lại một lớp da, nhưng mà, mơ hồ có thể nhìn ta hình dáng và dung mạo quen thuộc.
Tiếp theo đứa bé nức nở: “Bà nội… Bà nội sinh bệnh, trong nhà không có nước, em…Em tới xách nước.”
Lâm Dư Dư sờ đầu thằng bé: “Đừng khóc, chị giúp em.”
Đứa bé ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước sáng lên, lại bởi vì trên mặt không có thịt, cho nên lại càng thêm đáng thương: “Cảm ơn chị.”
Lâm Dư Dư cười cười, cô đi về phía giếng, thùng nước của đứa bé đã bị rơi vào, nổi trên mặt nước, dùng tay không chạm đến, trừ khi có người xuống giếng. Lâm Dư Dư nhặt thùng nước nhỏ của mình lên, sau đó ném vào trong nước, khi rơi xuống nước, còn mang theo thùng nước của đứa bé.
Nhưng, thùng nước của đứa bé đang nổi, không dễ khiêng.
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, dứt khoát trèo xuống giếng. Giếng lúc trước khác với giếng sau này, giếng ngày xưa được xây bằng đá nên lồi lõm rất dễ trèo, hơn nữa đường kính của miệng giếng cũng tầm 80-100cm, mội đứa bé hơi lớn một chút cũng có thể trèo xuống, chỉ là lúc trèo lên phải cẩn thận những viên đá bên trong giếng vì nó rất trơn.
Mà giếng bây giờ đều xây bằng xi măng, thành giếng nhắn bóng, không thể giẫm chân. Nhưng mà giếng hiện tại cũng có những chỗ được làm để trèo xuống, và rất nhiều chỗ giẫm chân trong giếng làm bằng nhôm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.