Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo
Chương 34: Không Còn Chống Lại Nhiệm Vụ
Nhất Hạ Nam Bắc
23/01/2023
Translator: Y Na Thố Thố
"Suy cho cùng, chị Ân Thục của cô chính là cục đá cản đường cô bước về phía người trong lòng!"
"Nhìn cô tình cảm như thế, ai không biết còn tưởng cô là bà mối của cô ta đấy."
Nụ cười của Kha Vân Nguyệt đông cứng trên mặt, cô ta biết rõ Kha Mỹ Ngu đang châm ngòi khiêu khích quan hệ giữa mình và Kha Ân Thục, nhưng lại không nhịn được bị nắm bắt.
"Cô… cô đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư xấu xa của cô!" Kha Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không chiếm được nhà họ Vu nên muốn vu cáo người khác linh tinh."
Kha Ân Thục kéo cánh tay cô ta lại: "Em Vân Nguyệt, mấy ngày trước trời mưa, chị hái được một ít nấm trên núi, chờ khi nào bán xong hai chúng ta sẽ cùng đi chơi, mua vài món đồ nha."
"Em Vân Nguyệt có mắt nhìn tốt, vừa vặn giúp chị chỉnh lại ánh mắt."
"Tránh khỏi sau này chị vào thành phố, làm trò cười cho người ta chê dân mình quê mùa!"
Cả hai cười đùa nói nhỏ với nhau.
Kha Mỹ Ngu không thèm quan tâm, ngược lại kích động hỏi bà cụ: "Bà nội, trong chợ có những cái gì thế?"
Nguyên chủ cũng giống như Kha Vân Nguyệt đã nói, từ khi hiểu chuyện liền một lòng khao khát vào thị trấn thành phố, ngoại trừ việc đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc "hạ mình" như đi chợ.
Là một cô gái sinh ra và lớn lên ở địa phương nông thôn nên vẫn chưa biết gì về nó, trong lòng đầy tò mò.
Bà cụ hồ hởi phổ cập khoa học với cô: "Có nhiều cái hay lắm."
"Mặc dù bây giờ tổ chức không cho phép đầu cơ trục lợi, nhưng nông dân chúng ta vẫn có thể tìm được một hai cân đồ vật mà mua bán hoặc trao đổi ở chợ."
"Chúng ta ở cạnh núi không thấy sườn nên đương nhiên sản xuất ra đồ tốt, chính là những thứ không mua được ở thành phố."
"Những gì nhận được từ việc bán đồ, một nửa sẽ thuộc về đại đội, còn lại có thể thu vào người."
Nếu bọn họ chỉ dựa vào công việc đồng áng để nuôi sống gia đình, thì sẽ quá mức nghèo khó, nhưng thể chống đỡ được chuyện ngoài ý muốn.
Thế là mọi người mới lên núi hoạt động, trợ cấp cho gia đình, chỉ cần không vượt quá một số lượng và kim ngạch nhất định, tổ chức sẽ cho phép họ buôn bán trên thị trường hoặc bán cho các hợp tác xã cung ứng tiếp thị, một nửa số tiền thu được phải nộp lên.
Đây có thể coi như luật bất thành văn đã đeo đẳng hàng chục năm, cho dù thế giới bên ngoài có loạn lạc thì những người dân xóm núi kiếm ăn nhờ trời chỉ biết khâu vá trước mắt vẫn chưa được bị ảnh hưởng quá nhiều.
Tiền Trang không nhỏ, xung quanh có rất nhiều thôn liền nhau, quan trọng nhất là phía trước thôn có một con đường tỉnh lộ, mỗi ngày có rất nhiều xe cộ qua lại, đều là xe lớn vận chuyển hàng hóa từ bắc xuống nam.
Tài xế xe hàng lương cao, phúc lợi tốt, thường xuyên nghỉ ngơi bên vệ đường, Tiền Trang còn có tiệm cơm quốc doanh đặc biệt, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, đồng thời cũng là nơi công xã tọa lạc.
Nơi này dường như đã phát triển thành một thị trấn nhỏ, ngoại trừ việc nhà của thôn dân vẫn là những ngôi nhà tranh bằng bùn đất màu vàng.
Kha Mỹ Ngu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi gió xuân thổi qua, Tiền Trang sẽ trở thành ngôi làng đầu tiên trong mười dặm tám thôn được hưởng lợi!
Quả nhiên còn chưa nhìn thấy thôn xóm, đã có rất nhiều xe bò từ các thôn làng đi tới, trên lưng có những người đeo gùi, sọt.
Mặc dù toàn mặc màu xanh và đen, nhưng khuôn mặt của mọi người luôn nở nụ cười, khiến niên đại khó khăn này tràn ngập niềm vui và sự ồn ào.
Kha Mỹ Ngu nhìn thấy cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười, dáng vẻ của mọi người bình thường hoạt bát, vui vẻ và mãn nguyện như vậy dần dần xóa tan nỗi tuyệt vọng, đau đớn, thống khổ vô tận ở mạt thế tích trữ trong đầu cô!
Giống như mùa đông tuyết chợt tan, mùa xuân tràn ngập hương thơm, rung động như thế khiến cho người ta không thể quên được.
Cô chợt hiểu ra, những anh hùng xả thân bảo vệ tổ quốc kia, bởi vì bọn họ có niềm tin, có sự kiên trì không lùi bước, càng có một phần được chính nghĩa thúc đẩy.
Cũng chính vì vậy, cô đột nhiên không còn chống lại nhiệm vụ cải tạo trùm phản diện của mình nữa.
"Suy cho cùng, chị Ân Thục của cô chính là cục đá cản đường cô bước về phía người trong lòng!"
"Nhìn cô tình cảm như thế, ai không biết còn tưởng cô là bà mối của cô ta đấy."
Nụ cười của Kha Vân Nguyệt đông cứng trên mặt, cô ta biết rõ Kha Mỹ Ngu đang châm ngòi khiêu khích quan hệ giữa mình và Kha Ân Thục, nhưng lại không nhịn được bị nắm bắt.
"Cô… cô đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư xấu xa của cô!" Kha Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không chiếm được nhà họ Vu nên muốn vu cáo người khác linh tinh."
Kha Ân Thục kéo cánh tay cô ta lại: "Em Vân Nguyệt, mấy ngày trước trời mưa, chị hái được một ít nấm trên núi, chờ khi nào bán xong hai chúng ta sẽ cùng đi chơi, mua vài món đồ nha."
"Em Vân Nguyệt có mắt nhìn tốt, vừa vặn giúp chị chỉnh lại ánh mắt."
"Tránh khỏi sau này chị vào thành phố, làm trò cười cho người ta chê dân mình quê mùa!"
Cả hai cười đùa nói nhỏ với nhau.
Kha Mỹ Ngu không thèm quan tâm, ngược lại kích động hỏi bà cụ: "Bà nội, trong chợ có những cái gì thế?"
Nguyên chủ cũng giống như Kha Vân Nguyệt đã nói, từ khi hiểu chuyện liền một lòng khao khát vào thị trấn thành phố, ngoại trừ việc đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc "hạ mình" như đi chợ.
Là một cô gái sinh ra và lớn lên ở địa phương nông thôn nên vẫn chưa biết gì về nó, trong lòng đầy tò mò.
Bà cụ hồ hởi phổ cập khoa học với cô: "Có nhiều cái hay lắm."
"Mặc dù bây giờ tổ chức không cho phép đầu cơ trục lợi, nhưng nông dân chúng ta vẫn có thể tìm được một hai cân đồ vật mà mua bán hoặc trao đổi ở chợ."
"Chúng ta ở cạnh núi không thấy sườn nên đương nhiên sản xuất ra đồ tốt, chính là những thứ không mua được ở thành phố."
"Những gì nhận được từ việc bán đồ, một nửa sẽ thuộc về đại đội, còn lại có thể thu vào người."
Nếu bọn họ chỉ dựa vào công việc đồng áng để nuôi sống gia đình, thì sẽ quá mức nghèo khó, nhưng thể chống đỡ được chuyện ngoài ý muốn.
Thế là mọi người mới lên núi hoạt động, trợ cấp cho gia đình, chỉ cần không vượt quá một số lượng và kim ngạch nhất định, tổ chức sẽ cho phép họ buôn bán trên thị trường hoặc bán cho các hợp tác xã cung ứng tiếp thị, một nửa số tiền thu được phải nộp lên.
Đây có thể coi như luật bất thành văn đã đeo đẳng hàng chục năm, cho dù thế giới bên ngoài có loạn lạc thì những người dân xóm núi kiếm ăn nhờ trời chỉ biết khâu vá trước mắt vẫn chưa được bị ảnh hưởng quá nhiều.
Tiền Trang không nhỏ, xung quanh có rất nhiều thôn liền nhau, quan trọng nhất là phía trước thôn có một con đường tỉnh lộ, mỗi ngày có rất nhiều xe cộ qua lại, đều là xe lớn vận chuyển hàng hóa từ bắc xuống nam.
Tài xế xe hàng lương cao, phúc lợi tốt, thường xuyên nghỉ ngơi bên vệ đường, Tiền Trang còn có tiệm cơm quốc doanh đặc biệt, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, đồng thời cũng là nơi công xã tọa lạc.
Nơi này dường như đã phát triển thành một thị trấn nhỏ, ngoại trừ việc nhà của thôn dân vẫn là những ngôi nhà tranh bằng bùn đất màu vàng.
Kha Mỹ Ngu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi gió xuân thổi qua, Tiền Trang sẽ trở thành ngôi làng đầu tiên trong mười dặm tám thôn được hưởng lợi!
Quả nhiên còn chưa nhìn thấy thôn xóm, đã có rất nhiều xe bò từ các thôn làng đi tới, trên lưng có những người đeo gùi, sọt.
Mặc dù toàn mặc màu xanh và đen, nhưng khuôn mặt của mọi người luôn nở nụ cười, khiến niên đại khó khăn này tràn ngập niềm vui và sự ồn ào.
Kha Mỹ Ngu nhìn thấy cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười, dáng vẻ của mọi người bình thường hoạt bát, vui vẻ và mãn nguyện như vậy dần dần xóa tan nỗi tuyệt vọng, đau đớn, thống khổ vô tận ở mạt thế tích trữ trong đầu cô!
Giống như mùa đông tuyết chợt tan, mùa xuân tràn ngập hương thơm, rung động như thế khiến cho người ta không thể quên được.
Cô chợt hiểu ra, những anh hùng xả thân bảo vệ tổ quốc kia, bởi vì bọn họ có niềm tin, có sự kiên trì không lùi bước, càng có một phần được chính nghĩa thúc đẩy.
Cũng chính vì vậy, cô đột nhiên không còn chống lại nhiệm vụ cải tạo trùm phản diện của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.