Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 33: Là Tên Đó
Tùng Thử Tuý Ngư
15/07/2023
Phòng ở tầng ba, Tô Yến Đình xách hành lý đi lên đó, cô và Tô Ngọc Đình mỗi người một ngả.
Cô mở cửa bước vào phòng, bên trong đúng là được trang trí khá ổn, dĩ nhiên không sánh được với phòng khách sạn ở kiếp sau.
Phòng đơn, có nhà vệ sinh và bồn cầu, nội thất bên trong đều là gỗ thật, trên giường trải một dát giường bằng thừng cọ, thoải mái hơn nhiều so với giường ngủ ở dưới quê.
Tô Yến Đình nuối tiếc thở dài một hơi, nhà khách giống như này ở một ngày tận mấy đồng lận, người bình thường không trả nổi.
Bây giờ một tháng lương được bao nhiêu tiền chứ? Chỉ có đi công tác mới có phúc lợi tốt như này.
Tô Yến Đình đi tắm nước nóng, cũng gội luôn cả mái tóc dài, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy khăn quấn tóc lại, sau đó tự pha cho mình một tách trà hoa nhài.
Ngửi mùi hương thơm thoang thoảng, trong thoáng chốc, cô chỉ muốn nằm lì trong nhà khách không muốn ra ngoài.
Cô đã mệt rã rời, buồn ngủ ríu mắt, thế mà tóc vẫn chưa khô.
Tô Yến Đình đi đến cạnh cửa sổ, cô mở cửa sổ ra để gió từ bên ngoài thổi vào, mái tóc dài của cô xõa trên vai còn ướt lại càng thêm đen huyền óng mượt.
Quang cảnh ở tầng ba khá đẹp, những căn nhà ở nơi đóng quân ngang dọc ngay ngắn, có thể nhìn thấy những nơi ở rất xa.
Cô mượn làn gió từ bên ngoài cửa sổ sấy khô mái tóc, dù rất bận rộn nhưng vẫn thong thả ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bên dưới thỉnh thoảng có người mặc quân phục đi qua, hai người đi ngang hàng, ba người đi thành một hàng.
Tô Yến Đình nhìn thấy một người ở phía xa đang sải bước đi về phía bên này, tại sao cô lại để ý đến anh ta?
Bởi vì dáng vẻ lúc đi của anh ta vô cùng đẹp, chân dài, hai chân vừa thẳng vừa dài, bước đi rất nhanh, một mình một đường, nhưng lại có khí thế của thiên binh vạn mã.
Rõ ràng cô cảm thấy anh ta đi không gấp gáp cũng không thong thả, nhưng anh ta giống như dịch chuyển tức thời vậy, thoáng cái đã từ cuối con đường đi đến ngay trước mắt.
Tô Yến Đình cầm tách trà hoa nhài lên, nhấp một ngụm, định tiếp tục ngắm trai đẹp, nhưng lại thấy anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tô Yến Đình giật mình trợn tròn mắt: Chính là tên chó đó!
“Khụ…”
Cô bị sặc trà, vội quay người lại.
Vốn dĩ cô đang buồn ngủ ríu mắt thì lập tức tỉnh táo hẳn lên, kiểu cảm giác vô cùng khó chịu chiếm trọn trong lòng.
Cô phát hiện ra chỉ nên nhìn Giang Nhung từ xa, nhìn từ xa còn thấy vui tai vui mắt, nhìn gần thì thôi bỏ đi, bỏ đi.
Tô Yến Đình không định nhìn tiếp nữa.
Cô mở cửa bước vào phòng, bên trong đúng là được trang trí khá ổn, dĩ nhiên không sánh được với phòng khách sạn ở kiếp sau.
Phòng đơn, có nhà vệ sinh và bồn cầu, nội thất bên trong đều là gỗ thật, trên giường trải một dát giường bằng thừng cọ, thoải mái hơn nhiều so với giường ngủ ở dưới quê.
Tô Yến Đình nuối tiếc thở dài một hơi, nhà khách giống như này ở một ngày tận mấy đồng lận, người bình thường không trả nổi.
Bây giờ một tháng lương được bao nhiêu tiền chứ? Chỉ có đi công tác mới có phúc lợi tốt như này.
Tô Yến Đình đi tắm nước nóng, cũng gội luôn cả mái tóc dài, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy khăn quấn tóc lại, sau đó tự pha cho mình một tách trà hoa nhài.
Ngửi mùi hương thơm thoang thoảng, trong thoáng chốc, cô chỉ muốn nằm lì trong nhà khách không muốn ra ngoài.
Cô đã mệt rã rời, buồn ngủ ríu mắt, thế mà tóc vẫn chưa khô.
Tô Yến Đình đi đến cạnh cửa sổ, cô mở cửa sổ ra để gió từ bên ngoài thổi vào, mái tóc dài của cô xõa trên vai còn ướt lại càng thêm đen huyền óng mượt.
Quang cảnh ở tầng ba khá đẹp, những căn nhà ở nơi đóng quân ngang dọc ngay ngắn, có thể nhìn thấy những nơi ở rất xa.
Cô mượn làn gió từ bên ngoài cửa sổ sấy khô mái tóc, dù rất bận rộn nhưng vẫn thong thả ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bên dưới thỉnh thoảng có người mặc quân phục đi qua, hai người đi ngang hàng, ba người đi thành một hàng.
Tô Yến Đình nhìn thấy một người ở phía xa đang sải bước đi về phía bên này, tại sao cô lại để ý đến anh ta?
Bởi vì dáng vẻ lúc đi của anh ta vô cùng đẹp, chân dài, hai chân vừa thẳng vừa dài, bước đi rất nhanh, một mình một đường, nhưng lại có khí thế của thiên binh vạn mã.
Rõ ràng cô cảm thấy anh ta đi không gấp gáp cũng không thong thả, nhưng anh ta giống như dịch chuyển tức thời vậy, thoáng cái đã từ cuối con đường đi đến ngay trước mắt.
Tô Yến Đình cầm tách trà hoa nhài lên, nhấp một ngụm, định tiếp tục ngắm trai đẹp, nhưng lại thấy anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tô Yến Đình giật mình trợn tròn mắt: Chính là tên chó đó!
“Khụ…”
Cô bị sặc trà, vội quay người lại.
Vốn dĩ cô đang buồn ngủ ríu mắt thì lập tức tỉnh táo hẳn lên, kiểu cảm giác vô cùng khó chịu chiếm trọn trong lòng.
Cô phát hiện ra chỉ nên nhìn Giang Nhung từ xa, nhìn từ xa còn thấy vui tai vui mắt, nhìn gần thì thôi bỏ đi, bỏ đi.
Tô Yến Đình không định nhìn tiếp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.