Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão
Chương 49
Lăng Hằng
31/10/2022
Sau khi hội nghị kết thúc, dặn dò em trai nhớ phải khóa cửa trông nhà cẩn thận, Sở Ngu với anh cả Sở cùng nhau cõng sọt xuất phát đến nông trường.
Sau khi tới được nông trường, trước tiên hai người đi tìm một tiệm may, để hết bông với bố lại, đặt làm quần áo. Sau đó hai người lại chạy đến trạm lương thực ngay bên cạnh.
Cây trồng được gieo trồng ở nông trường chủ yếu là để cung cấp cho nội thành. Thành phố An dân cư thưa thớt, ruộng đất lại vô cùng màu mỡ cho nên ngoại trừ hằng năm cung cấp cho thành phố mà còn có thể tự giữ lại không ít. Nông trường vì muốn tăng thêm một chút thu vào sẽ lấy ra một phần ra để tiêu thụ.
Trong trạm lượng thực có không ít các loại lương thực khác nhau, chẳng qua phần lớn là lương thực phụ (ngô, khoai, sắn). Trong số lương thực tinh thì bột mì khá nhiều, còn mấy cái sản lượng thấp như gạo như thì cơ bản đều là cung cấp cho nội thành, nhưng thỉnh thoảng nông trường cũng có thể lấy ra một ít để bán, phần lớn người đều không nỡ mua.
Đương nhiên, Sở Ngu với tư cách là tên phá gia chi tử số một, cô hoàn toàn không thèm để mấy thứ đó vào trong lòng. Cô không muốn để bản thân phải chịu ấm ức nên trực tiếp quyết định mua 20 cân bột mì, rồi mua hết 7 cân gạo còn lại.
Anh cả Sở đứng bên cạnh mà lòng đau đến chết lặng nhưng lại không làm làm ra bất cứ một hành động nhỏ nào. Vừa nãy Sở Ngu đã bày tỏ rõ quan điểm với anh ấy, nếu anh ấy dám mua ngô về thì cô sẽ dám nhân lúc anh ấy không ở nhà mà mang cho lợn hết.
Anh ấy có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể rưng rưng nước mắt ăn hết đống lương thực này thôi. (┬┬_┬┬)
Ra khỏi trạm lương thực, ném hết đồ cho anh cả Sở nhìn còn Sở Ngu thì lại vào Cung Tiêu Xã một chuyến. Ngày hôm qua ở trong cửa hàng tạp hóa đa phần là mua vật dụng hàng ngày, nếu sau này bọn họ muốn tự nấu cơm thì dù sao cũng phải mua chút dầu, muối, nước tương mấy loại gia vị có sẵn linh tinh.
Sau khi tới được nông trường, trước tiên hai người đi tìm một tiệm may, để hết bông với bố lại, đặt làm quần áo. Sau đó hai người lại chạy đến trạm lương thực ngay bên cạnh.
Cây trồng được gieo trồng ở nông trường chủ yếu là để cung cấp cho nội thành. Thành phố An dân cư thưa thớt, ruộng đất lại vô cùng màu mỡ cho nên ngoại trừ hằng năm cung cấp cho thành phố mà còn có thể tự giữ lại không ít. Nông trường vì muốn tăng thêm một chút thu vào sẽ lấy ra một phần ra để tiêu thụ.
Trong trạm lượng thực có không ít các loại lương thực khác nhau, chẳng qua phần lớn là lương thực phụ (ngô, khoai, sắn). Trong số lương thực tinh thì bột mì khá nhiều, còn mấy cái sản lượng thấp như gạo như thì cơ bản đều là cung cấp cho nội thành, nhưng thỉnh thoảng nông trường cũng có thể lấy ra một ít để bán, phần lớn người đều không nỡ mua.
Đương nhiên, Sở Ngu với tư cách là tên phá gia chi tử số một, cô hoàn toàn không thèm để mấy thứ đó vào trong lòng. Cô không muốn để bản thân phải chịu ấm ức nên trực tiếp quyết định mua 20 cân bột mì, rồi mua hết 7 cân gạo còn lại.
Anh cả Sở đứng bên cạnh mà lòng đau đến chết lặng nhưng lại không làm làm ra bất cứ một hành động nhỏ nào. Vừa nãy Sở Ngu đã bày tỏ rõ quan điểm với anh ấy, nếu anh ấy dám mua ngô về thì cô sẽ dám nhân lúc anh ấy không ở nhà mà mang cho lợn hết.
Anh ấy có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể rưng rưng nước mắt ăn hết đống lương thực này thôi. (┬┬_┬┬)
Ra khỏi trạm lương thực, ném hết đồ cho anh cả Sở nhìn còn Sở Ngu thì lại vào Cung Tiêu Xã một chuyến. Ngày hôm qua ở trong cửa hàng tạp hóa đa phần là mua vật dụng hàng ngày, nếu sau này bọn họ muốn tự nấu cơm thì dù sao cũng phải mua chút dầu, muối, nước tương mấy loại gia vị có sẵn linh tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.