Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm
Chương 31:
Phù Trẫm Khởi Lai
10/08/2022
Ba người bị anh điểm đến tên sắc mặt người trước còn khó coi hơn người sau, trong lòng đều hối hận, sao bọn họ lại quên tính tình của chú ba Diệp chứ? Người ta dối trá thì đi từ cây cột trèo lên trên, anh vồ không khí thôi cũng có thể lủi lên trời.
Dựa theo uy hiếp của chú ba Diệp đi làm, trong lòng bọn họ thật sự không tình nguyện. Nhưng nếu từ chối, hậu quả hình như cũng không phải thứ bọn họ có thể gánh vác.
Vừa rồi bọn họ lại khiêu khích chú ba Diệp cũng đã nếm được sự lợi hại của chú ba Diệp, vẫn là bởi vì đội trưởng đứng ra, người trong thôn mới miễn cưỡng buông tha bọn họ, nếu bọn họ không nghe lời chú ba Diệp, ai biết kế tiếp chú ba Diệp sẽ làm ra chuyện gì, tên đàn ông này, chuyện kiểu gì anh cũng có thể làm ra.
Trước kia Mao Lục chính là kẻ to gan làm trái uy hiếp của chú ba Diệp, bề ngoài chú ba Diệp không nói gì, sau lưng trực tiếp cướp con gà trống duy nhất của nhà anh ta, anh ta là kẻ khuất phục nhanh nhất.
"Được, nếu anh ba đã nói như vậy, tôi đương nhiên không thể không cho anh ba mặt mũi, bốn quả trứng thì bốn quả trứng!"
Chú ba Diệp rất hài lòng với thái độ của anh ta, lại híp mắt nhìn về phía hai người khác, bị anh nhìn như vậy, hai người khác khác đương nhiên không thể không tỏ thái độ, lập tức cũng đều biểu đạt thái độ của mình.
"Anh em chúng ta là ai với ai chứ, đều là người cùng lớn lên trong cùng một thôn, vừa khéo làm thôi nôi cho cháu gái nhỏ của chúng ta." Hổ Tử tỏ vẻ anh em tốt kéo khóe miệng.
Trường Quý cũng nặn ra vài nụ cười, ba người đàn ông này nhìn như vô cùng cam lòng, thật ra trong lòng đều đang tính toán chờ buổi tối trở về quỳ giặt quần áo dỗ cô vợ thế nào.
*
Đừng thấy cả nhà chú ba Diệp người ít làm việc ít, cuối cùng có không ít thịt trong tay.
Đội trưởng đồng ý ngay, lừa gạt từ chỗ người khác, ước chừng khoảng mười cân.
Đội trưởng là người có mắt nhìn, biết tùy tiện đưa phần dư thịt cho chú ba Diệp sẽ dẫn tới sự bất mãn của người khác, đặc biệt đợi đến khi sắc trời tối dần mới sai cậu em vợ lén lút đưa tới cho chú ba Diệp, chú ba Diệp cười nhận lấy, đảo mắt lại dùng dây thừng cột ở bên ngoài cửa sổ.
Anh hoàn toàn không sợ những người nhà họ Diệp dám có ý với thịt của anh, nếu thực sự có người dám xuống tay với đồ của anh, anh tuyệt đối có thể đào được bồi thường gấp hai lần từ trong tay người nọ.
Đồ ba người Mao Lục hứa hẹn cũng đã bị chú ba Diệp cầm vào trong tay, Diệp Mễ ngửi thấy mùi thịt trong không khí mỗi nhà, còn nghĩ tới hai bắp cải trắng hồi chiều hôm nay bà nội băm, nuốt hai miếng nước miếng, lôi kéo tay áo chú ba Diệp.
"Cha, ăn thịt, cha từng nói, chia thịt heo rồi ăn một bữa ngon."
Cô bé vừa nói như vậy, Diệp Ngư cũng thèm thịt, tuy rằng hiện tại cô chỉ có thể uống sữa, nhưng ở trong linh hồn cô chính là thanh thiếu niên mười bảy tuổi đang phát triển, khát vọng với thịt đã khắc sâu trong xương, nghe Diệp Mễ nói ăn thịt, hai mắt Diệp Ngư lập lòe tỏa sáng.
"Ui, nhìn Diệp Ngư nhà chúng ta kìa, mới tí tuổi đã biết thịt là thứ tốt, nhìn con mắt phát sáng xem. Được, nấu nửa miếng thịt khô, gà hong gió mà nhà Đại Hổ tặng ít nhất cũng phải hong nửa năm, đã khô rồi, đợi lát nữa sẽ không ngon, cũng nấu lên đi, chúng ta lấy sủi cảo về từ từ ăn."
Anh lại nhìn Diệp Ngư: "Con gái nhỏ của cha, đút hai ngụm súp sủi cảo cho đỡ thèm."
Diệp Ngư: …
Khó chịu, muốn khóc.
Thịt heo của thôn Đại Liễu Thụ, một người cũng chỉ có khoảng cân rưỡi, trẻ con tính một nửa, bây giờ nhà họ Diệp còn chưa ở riêng, phần thịt này đều trực tiếp cắt cho bà Diệp, bà Diệp lấy được thịt dự định hôm này làm ít sủi cảo bắp cải trước, để người trong nhà đỡ thèm một chút, đợi đến năm mới lại nấu hai ngày toàn đồ ngon.
Người trong thôn đều làm như vậy, bà Diệp coi như tốt, ông Diệp có tiền, bà còn chịu dùng ít bột trắng, thêm ít thịt, những người được chia thịt khác đều trực tiếp dùng nước luộc hoặc là nấu một miếng nhỏ như vậy, cùng với ớt dưa muối làm thành ổ bánh ngô sốt thịt vụn, cái đó càng không có vị thịt gì.
Tôn Chiêu Đệ ngồi ở cửa nhà cô ta ngửi thấy mùi bay ra từ trong nhà bếp, nghĩ buổi tối hôm nay sắp được ăn sủi cảo vào bụng, trong lòng vui sướng. Đang vui vẻ, cô ta lại nhìn thấy chú ba Diệp cầm một con gà hong gió, cả một cục thịt khô vào phòng bếp, một lát sau, một mùi thịt hoàn toàn khác mùi sủi cảo nhẹ nhàng bay ra nhà bếp.
Tôn Chiêu Đệ lập tức cười không nổi.
Đó chính là nguyên con gà!
Không giống với thịt khô to bằng nửa bàn tay!
Không giống với sủi cảo dùng hai miếng bắp cải trắng!
Đó chính là miếng thịt thật sự có thể nhét đầy cả một quai hàm!
Dựa theo uy hiếp của chú ba Diệp đi làm, trong lòng bọn họ thật sự không tình nguyện. Nhưng nếu từ chối, hậu quả hình như cũng không phải thứ bọn họ có thể gánh vác.
Vừa rồi bọn họ lại khiêu khích chú ba Diệp cũng đã nếm được sự lợi hại của chú ba Diệp, vẫn là bởi vì đội trưởng đứng ra, người trong thôn mới miễn cưỡng buông tha bọn họ, nếu bọn họ không nghe lời chú ba Diệp, ai biết kế tiếp chú ba Diệp sẽ làm ra chuyện gì, tên đàn ông này, chuyện kiểu gì anh cũng có thể làm ra.
Trước kia Mao Lục chính là kẻ to gan làm trái uy hiếp của chú ba Diệp, bề ngoài chú ba Diệp không nói gì, sau lưng trực tiếp cướp con gà trống duy nhất của nhà anh ta, anh ta là kẻ khuất phục nhanh nhất.
"Được, nếu anh ba đã nói như vậy, tôi đương nhiên không thể không cho anh ba mặt mũi, bốn quả trứng thì bốn quả trứng!"
Chú ba Diệp rất hài lòng với thái độ của anh ta, lại híp mắt nhìn về phía hai người khác, bị anh nhìn như vậy, hai người khác khác đương nhiên không thể không tỏ thái độ, lập tức cũng đều biểu đạt thái độ của mình.
"Anh em chúng ta là ai với ai chứ, đều là người cùng lớn lên trong cùng một thôn, vừa khéo làm thôi nôi cho cháu gái nhỏ của chúng ta." Hổ Tử tỏ vẻ anh em tốt kéo khóe miệng.
Trường Quý cũng nặn ra vài nụ cười, ba người đàn ông này nhìn như vô cùng cam lòng, thật ra trong lòng đều đang tính toán chờ buổi tối trở về quỳ giặt quần áo dỗ cô vợ thế nào.
*
Đừng thấy cả nhà chú ba Diệp người ít làm việc ít, cuối cùng có không ít thịt trong tay.
Đội trưởng đồng ý ngay, lừa gạt từ chỗ người khác, ước chừng khoảng mười cân.
Đội trưởng là người có mắt nhìn, biết tùy tiện đưa phần dư thịt cho chú ba Diệp sẽ dẫn tới sự bất mãn của người khác, đặc biệt đợi đến khi sắc trời tối dần mới sai cậu em vợ lén lút đưa tới cho chú ba Diệp, chú ba Diệp cười nhận lấy, đảo mắt lại dùng dây thừng cột ở bên ngoài cửa sổ.
Anh hoàn toàn không sợ những người nhà họ Diệp dám có ý với thịt của anh, nếu thực sự có người dám xuống tay với đồ của anh, anh tuyệt đối có thể đào được bồi thường gấp hai lần từ trong tay người nọ.
Đồ ba người Mao Lục hứa hẹn cũng đã bị chú ba Diệp cầm vào trong tay, Diệp Mễ ngửi thấy mùi thịt trong không khí mỗi nhà, còn nghĩ tới hai bắp cải trắng hồi chiều hôm nay bà nội băm, nuốt hai miếng nước miếng, lôi kéo tay áo chú ba Diệp.
"Cha, ăn thịt, cha từng nói, chia thịt heo rồi ăn một bữa ngon."
Cô bé vừa nói như vậy, Diệp Ngư cũng thèm thịt, tuy rằng hiện tại cô chỉ có thể uống sữa, nhưng ở trong linh hồn cô chính là thanh thiếu niên mười bảy tuổi đang phát triển, khát vọng với thịt đã khắc sâu trong xương, nghe Diệp Mễ nói ăn thịt, hai mắt Diệp Ngư lập lòe tỏa sáng.
"Ui, nhìn Diệp Ngư nhà chúng ta kìa, mới tí tuổi đã biết thịt là thứ tốt, nhìn con mắt phát sáng xem. Được, nấu nửa miếng thịt khô, gà hong gió mà nhà Đại Hổ tặng ít nhất cũng phải hong nửa năm, đã khô rồi, đợi lát nữa sẽ không ngon, cũng nấu lên đi, chúng ta lấy sủi cảo về từ từ ăn."
Anh lại nhìn Diệp Ngư: "Con gái nhỏ của cha, đút hai ngụm súp sủi cảo cho đỡ thèm."
Diệp Ngư: …
Khó chịu, muốn khóc.
Thịt heo của thôn Đại Liễu Thụ, một người cũng chỉ có khoảng cân rưỡi, trẻ con tính một nửa, bây giờ nhà họ Diệp còn chưa ở riêng, phần thịt này đều trực tiếp cắt cho bà Diệp, bà Diệp lấy được thịt dự định hôm này làm ít sủi cảo bắp cải trước, để người trong nhà đỡ thèm một chút, đợi đến năm mới lại nấu hai ngày toàn đồ ngon.
Người trong thôn đều làm như vậy, bà Diệp coi như tốt, ông Diệp có tiền, bà còn chịu dùng ít bột trắng, thêm ít thịt, những người được chia thịt khác đều trực tiếp dùng nước luộc hoặc là nấu một miếng nhỏ như vậy, cùng với ớt dưa muối làm thành ổ bánh ngô sốt thịt vụn, cái đó càng không có vị thịt gì.
Tôn Chiêu Đệ ngồi ở cửa nhà cô ta ngửi thấy mùi bay ra từ trong nhà bếp, nghĩ buổi tối hôm nay sắp được ăn sủi cảo vào bụng, trong lòng vui sướng. Đang vui vẻ, cô ta lại nhìn thấy chú ba Diệp cầm một con gà hong gió, cả một cục thịt khô vào phòng bếp, một lát sau, một mùi thịt hoàn toàn khác mùi sủi cảo nhẹ nhàng bay ra nhà bếp.
Tôn Chiêu Đệ lập tức cười không nổi.
Đó chính là nguyên con gà!
Không giống với thịt khô to bằng nửa bàn tay!
Không giống với sủi cảo dùng hai miếng bắp cải trắng!
Đó chính là miếng thịt thật sự có thể nhét đầy cả một quai hàm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.