Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm
Chương 43:
Phù Trẫm Khởi Lai
10/08/2022
Bọn nhỏ ở đây hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy Diệp Mễ không có nghe rõ: "Diệp Mễ, các em trai nhà cậu đánh nhau ở bên kia kìa, cậu không qua đó khuyên nhủ sao?"
"Tớ qua đó làm gì? Cậu nói xem tớ qua đó giúp ai đây? Giúp người này người kia có ý kiến, giúp người kia người này có ý kiến, để bọn nó tự đánh nhau là được, tớ không thèm qua làm bia ngắm cho tụi nó đâu." Diệp Mễ cầm một nắm tuyết ở trên chạc cây, truyền thụ kinh nghiệm cho bọn đàn em.
"Đừng thấy bây giờ bọn nó đánh nhau kịch liệt, điên một hồi thì không còn sức nữa, sẽ nhớ đến bàn tay lớn trong nhà, ắt biết sợ. Nếu những người làm anh làm chị như chúng ta qua đó lúc này, vậy tuyệt đối sẽ bị đám nhóc con đó đẩy ra chịu tiếng xấu thay, một lần hai lần, chúng ta sẽ hoàn toàn thành người chuyên gánh tội cho tụi nó, tớ còn lâu mới nuông chiều chúng nó đâu!"
Những mưu mẹo này đều là của chú ba Diệp từng chơi, lúc trước anh không ít lần đẩy chuyện xấu của mình lên người hai anh trai, đợi khi con gái mình làm chị gái, anh càng dạy cách đối phó những trò mưu mẹo này cho cô bé.
Tiêu chuẩn kép của chú ba Diệp quang minh chính đại, cũng không kiềm chế chút nào.
Hiện giờ những cách này lại bị Diệp Mễ lấy ra dạy cho đám tay sai của mình.
"Lại nói cậu đó, Cốc Vũ, trẻ con chúng ta đều biết cậu thành thật, còn khuyên em trai em gái cậu đừng trộm gà trộm chó, nhưng cậu có biết người lớn đó nhắc tới cậu đều nói gì không? “Con nhóc Cốc Vũ đó là đứa nghịch ngợm trộm cắp không thành thật, thiếu đánh”."
"Mẹ tớ nói, bị người lừa một lần, đó là không phòng bị, hai lần là lừa đảo quá lợi hại, ba lần thì chính là đồ ngốc. Tớ không làm đồ ngốc đâu, các cậu muốn làm đồ ngốc, vậy sau này tớ gọi các cậu là Đại Ngốc, Nhị Ngốc, Tam Ngốc là được."
Bọn nhỏ trong thôn Đại Liễu Thụ đều biết đồ ngốc là dáng vẻ gì cái gì, đứa con nhà bà Lục ở phía đông thôn chính là đồ ngốc, mắt nhìn qua hai bên, nghiêng đầu há miệng, cả ngày cười hì hì, nước miếng chảy xuống, người đã hơn bốn mươi, còn tiểu vào quần, vừa nghe sau này cũng bị gọi là Đại Ngốc, Nhị Ngốc, Tam Ngốc, đều không có đứa nào vui.
Những đứa nhỏ nghĩ trong lòng: Đúng vậy, mỗi lần nghe xong lời người lớn đi lên khuyên can ngoại trừ bị đánh bị mắng còn có gì? Nếu lợi ích gì cũng không có, bọn chúng dựa vào cái gì lần sau gặp phải còn đi lên khuyên? Chẳng lẽ bọn chúng thực sự là đồ ngốc giống như Diệp Mễ nói?
Bọn chúng không tiểu vào quần giống như tên ngốc họ Lục.
Bọn nhỏ không muốn làm đồ ngốc lập tức đều tỏ rõ thái độ của mình.
"Diệp Mễ cậu nói quá đúng, tớ đã sớm cảm thấy không đúng, sau này bọn nó đánh nhau tớ sẽ không quản nữa!"
"Đúng vậy, dựa vào cái gì bắt tớ cõng nồi cho bọn nó chứ?"
"Trừ phi sau này bọn nó trộm được thứ tốt cũng chia cho tớ, nếu không tớ sẽ không cõng nồi thay bọn nó đâu!"
Cậu một lời tớ một câu, càng nói càng hăng say, càng nói càng cảm thấy có lý, ngày xưa bọn họ không phải là đồ ngốc sao? Không hề làm sai, lại bị đánh không ít, tất cả em trai em gái đều tốt, mặc kệ mặc kệ thôi!
Mấy anh em ở bên kia đánh nhau khoảng nửa tiếng mới kết thúc, Truyền Căn khóc lóc chạy vào trong nhà, Mao Đản và Địa Qua đuổi theo sau lưng cậu ta, Diệp Mễ vỗ tay nhảy xuống từ trên cây, nhét miếng thịt vào tay một đứa nhóc ở bên cạnh.
"Tớ trở về xem bọn nó bị đánh đây."
Bọn nhỏ lập tức ồn ào thành một cục, Diệp Mễ không nhanh không chậm trở về, đi ngang qua nơi bọn họ đánh nhau, không biết là thứ gì vừa khéo phản quang trên nền tuyết, làm chói con mắt của Diệp Mễ, Diệp Mễ còn tò mò gạt ra vài cái.
Là một cái bánh tròn hơi mỏng có hình đầu người, trông giống như nút sắt bị phóng to lên vài lần, rất hiếm rất đẹp.
Diệp Mễ bỏ nó vào trong túi, chuẩn bị cầm về để mẹ may quần áo cho Diệp Ngư mặc vào năm mới.
Em gái cô bé có vẻ ngoài đẹp như thế, nên mặc bộ đồ xinh đẹp nhất rực rỡ nhất.
*
Diệp Mễ ôm món đồ đó chạy vào trong nhà, cách nhà thật xa đã nghe thấy trẻ con trong sân khóc lóc người lớn kêu la, cô bé đứng ở trong cửa sân nhìn: Tôn Chiêu Đệ và Lưu Hồng Anh dẫn theo con nhỏ ở trước nhà chính giằng co, mẹ ruột cô bé đang ôm Diệp Ngư đứng ở cửa nhà chú ba xem náo nhiệt.
Đây rõ ràng không phải thời cơ tốt lấy ra đồ tốt để khoe khoang.
Thừa dịp sự chú ý của mọi người cũng không ở bên cửa lớn, Diệp Mễ lặng lẽ luồn vào, đứng ở bên cạnh Mạnh Phỉ, Mạnh Phỉ xê dịch thân mình, chắn cô bé ở phía sau, tiếp tục xem náo nhiệt.
"Tớ qua đó làm gì? Cậu nói xem tớ qua đó giúp ai đây? Giúp người này người kia có ý kiến, giúp người kia người này có ý kiến, để bọn nó tự đánh nhau là được, tớ không thèm qua làm bia ngắm cho tụi nó đâu." Diệp Mễ cầm một nắm tuyết ở trên chạc cây, truyền thụ kinh nghiệm cho bọn đàn em.
"Đừng thấy bây giờ bọn nó đánh nhau kịch liệt, điên một hồi thì không còn sức nữa, sẽ nhớ đến bàn tay lớn trong nhà, ắt biết sợ. Nếu những người làm anh làm chị như chúng ta qua đó lúc này, vậy tuyệt đối sẽ bị đám nhóc con đó đẩy ra chịu tiếng xấu thay, một lần hai lần, chúng ta sẽ hoàn toàn thành người chuyên gánh tội cho tụi nó, tớ còn lâu mới nuông chiều chúng nó đâu!"
Những mưu mẹo này đều là của chú ba Diệp từng chơi, lúc trước anh không ít lần đẩy chuyện xấu của mình lên người hai anh trai, đợi khi con gái mình làm chị gái, anh càng dạy cách đối phó những trò mưu mẹo này cho cô bé.
Tiêu chuẩn kép của chú ba Diệp quang minh chính đại, cũng không kiềm chế chút nào.
Hiện giờ những cách này lại bị Diệp Mễ lấy ra dạy cho đám tay sai của mình.
"Lại nói cậu đó, Cốc Vũ, trẻ con chúng ta đều biết cậu thành thật, còn khuyên em trai em gái cậu đừng trộm gà trộm chó, nhưng cậu có biết người lớn đó nhắc tới cậu đều nói gì không? “Con nhóc Cốc Vũ đó là đứa nghịch ngợm trộm cắp không thành thật, thiếu đánh”."
"Mẹ tớ nói, bị người lừa một lần, đó là không phòng bị, hai lần là lừa đảo quá lợi hại, ba lần thì chính là đồ ngốc. Tớ không làm đồ ngốc đâu, các cậu muốn làm đồ ngốc, vậy sau này tớ gọi các cậu là Đại Ngốc, Nhị Ngốc, Tam Ngốc là được."
Bọn nhỏ trong thôn Đại Liễu Thụ đều biết đồ ngốc là dáng vẻ gì cái gì, đứa con nhà bà Lục ở phía đông thôn chính là đồ ngốc, mắt nhìn qua hai bên, nghiêng đầu há miệng, cả ngày cười hì hì, nước miếng chảy xuống, người đã hơn bốn mươi, còn tiểu vào quần, vừa nghe sau này cũng bị gọi là Đại Ngốc, Nhị Ngốc, Tam Ngốc, đều không có đứa nào vui.
Những đứa nhỏ nghĩ trong lòng: Đúng vậy, mỗi lần nghe xong lời người lớn đi lên khuyên can ngoại trừ bị đánh bị mắng còn có gì? Nếu lợi ích gì cũng không có, bọn chúng dựa vào cái gì lần sau gặp phải còn đi lên khuyên? Chẳng lẽ bọn chúng thực sự là đồ ngốc giống như Diệp Mễ nói?
Bọn chúng không tiểu vào quần giống như tên ngốc họ Lục.
Bọn nhỏ không muốn làm đồ ngốc lập tức đều tỏ rõ thái độ của mình.
"Diệp Mễ cậu nói quá đúng, tớ đã sớm cảm thấy không đúng, sau này bọn nó đánh nhau tớ sẽ không quản nữa!"
"Đúng vậy, dựa vào cái gì bắt tớ cõng nồi cho bọn nó chứ?"
"Trừ phi sau này bọn nó trộm được thứ tốt cũng chia cho tớ, nếu không tớ sẽ không cõng nồi thay bọn nó đâu!"
Cậu một lời tớ một câu, càng nói càng hăng say, càng nói càng cảm thấy có lý, ngày xưa bọn họ không phải là đồ ngốc sao? Không hề làm sai, lại bị đánh không ít, tất cả em trai em gái đều tốt, mặc kệ mặc kệ thôi!
Mấy anh em ở bên kia đánh nhau khoảng nửa tiếng mới kết thúc, Truyền Căn khóc lóc chạy vào trong nhà, Mao Đản và Địa Qua đuổi theo sau lưng cậu ta, Diệp Mễ vỗ tay nhảy xuống từ trên cây, nhét miếng thịt vào tay một đứa nhóc ở bên cạnh.
"Tớ trở về xem bọn nó bị đánh đây."
Bọn nhỏ lập tức ồn ào thành một cục, Diệp Mễ không nhanh không chậm trở về, đi ngang qua nơi bọn họ đánh nhau, không biết là thứ gì vừa khéo phản quang trên nền tuyết, làm chói con mắt của Diệp Mễ, Diệp Mễ còn tò mò gạt ra vài cái.
Là một cái bánh tròn hơi mỏng có hình đầu người, trông giống như nút sắt bị phóng to lên vài lần, rất hiếm rất đẹp.
Diệp Mễ bỏ nó vào trong túi, chuẩn bị cầm về để mẹ may quần áo cho Diệp Ngư mặc vào năm mới.
Em gái cô bé có vẻ ngoài đẹp như thế, nên mặc bộ đồ xinh đẹp nhất rực rỡ nhất.
*
Diệp Mễ ôm món đồ đó chạy vào trong nhà, cách nhà thật xa đã nghe thấy trẻ con trong sân khóc lóc người lớn kêu la, cô bé đứng ở trong cửa sân nhìn: Tôn Chiêu Đệ và Lưu Hồng Anh dẫn theo con nhỏ ở trước nhà chính giằng co, mẹ ruột cô bé đang ôm Diệp Ngư đứng ở cửa nhà chú ba xem náo nhiệt.
Đây rõ ràng không phải thời cơ tốt lấy ra đồ tốt để khoe khoang.
Thừa dịp sự chú ý của mọi người cũng không ở bên cửa lớn, Diệp Mễ lặng lẽ luồn vào, đứng ở bên cạnh Mạnh Phỉ, Mạnh Phỉ xê dịch thân mình, chắn cô bé ở phía sau, tiếp tục xem náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.