Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm
Chương 45:
Phù Trẫm Khởi Lai
10/08/2022
Diệp Hoàng Hoa càng nghĩ càng cảm thấy cô ta làm đúng, trái tim bất ổn bình tĩnh lại, sắc mặt cũng tự nhiên, Tôn Chiêu Đệ kéo theo một đống người đi vào, Mạnh Phỉ không có tiến vào xem náo nhiệt, Diệp Mễ ỷ vào bản thân nhỏ người, không thấy vẻ mặt rõ ràng không chào đón của Tôn Chiêu Đệ, da mặt dày chuồn vào.
Tôn Chiêu Đệ thấy cô bé như vậy lập tức nổi giận, nhưng người ta chỉ là một đứa con nít, cô ta là bác gái hai dù sao cũng không thể so đo với con nít người ta? Cũng chỉ có thể coi như không thấy, quay đầu xác nhận tình huống với Diệp Hoàng Hoa.
"Hoàng Hoa, con nói với mẹ đi, rốt cuộc con nói với ba anh con như thế nào?"
Diệp Hoàng Hoa đã sớm nghĩ tốt lí do thoái thác: "Con chỉ nghĩ, một mình con ăn nhiều trứng gà như vậy, các anh trai cũng không có quả trứng nào, không phù hợp, nên muốn cho các anh ăn một quả. Sau đó con nói ai cho con khoai lang sấy lớn nhất thì con cho người đó, sau đó anh con ra ngoài, kết quả anh Mao Đản và anh Địa Qua đột nhiên chạy về giành trứng gà của con, sau đó anh con lập tức chạy ra cửa đuổi theo các anh ấy…"
"Em nói bậy!" Mao Đản vô cùng tức giận, trực tiếp đánh gãy lời nói của Diệp Hoàng Hoa, cậu ta nắm chặt hai nắm tay, gân xanh đều nhảy lên trên trán.
"Rõ ràng là em nói em bị anh em giành hết toàn bộ, còn mắng bọn anh, anh với Địa Qua mới đi tìm Truyền Căn phân rõ phải trái!"
Diệp Hoàng Hoa làm ra dáng vẻ sợ hãi, Tôn Chiêu Đệ chiếm được đáp án vừa lòng ôm cô ta một phen:
"Đứa nhỏ này cháu muốn làm gì? Sức khỏe của Hoàng Hoa nhà thím còn yếu ớt, cháu lại dám đánh con bé? Có phải cháu thấy Hoàng Hoa nhà thím ăn trứng gà thèm quá nên cố ý kiếm chuyện không? Chị dâu, đứa nhỏ nhà chị nên dạy dỗ thật nghiêm."
Lời này khiến Lưu Hồng Anh cực kỳ tức giận, cô ta luôn luôn tự nhận mình là người thông mình nhất trong ba người con dâu nhà họ Diệp, Mao Đản và Địa Qua của cô ta là những đứa hiểu chuyển nghe lời có tiền đồ nhất trong đám con cháu, kết quả Tôn Chiêu Đệ nói trong nói ngoài đều đang vả mặt cô ta, cô ta có thể không tức giận mới là lạ.
Nhưng cô ta lại không tìm ra được chứng cớ khác để chứng minh đứa con nhà mình trong sạch.
Nếu đổi thành gia đình bình thường, lúc này chắc chắn bảo con nhà mình nói xin lỗi, lại lấy ít đồ bồi thường không phải cũng qua chuyện sao, nhưng Lưu Hồng Anh không phải người bình thường.
Cô ta coi mình tài trí hơn người, yêu cầu với đứa nhỏ nhà mình cũng cao, tuy rằng Mao Đản và Địa Qua là hai đứa nhỏ nông thôn, nhưng được cô ta nuôi nấng cực kỳ hiểu chuyện, là con nhà người ta nổi tiếng trong thôn Đại Liễu Thụ, chỉ cần nhà nào vừa nói tới con cháu thì nhất định sẽ khen Lưu Hồng Anh một phen, Lưu Hồng Anh ngoài miệng không nói, trong lòng lại rất thích.
Nếu hôm nay cô ta chịu nhận lỗi, bị người ngoài biết được, vậy tiếng tăm "biết dạy con" của cô ta có thể tiêu tùng!
Hơn nữa, Lưu Hồng Anh cũng thật sự không tin Mao Đản và Địa Qua nhà cô ta có thể làm ra loại chuyện này.
Lưu Hồng Anh khẽ cắn môi, kéo Mao Đản và Địa Qua lại, lộ ra khuôn mặt ôn hòa tươi cười, tận tình khuyên bảo dẫn dắt Diệp Hoàng Hoa:
"Hoàng Hoa, cháu ngẫm lại thử xem, có phải có hiểu lầm gì không? Anh Mao Đản và anh Địa Qua của cháu bình thường cũng không phải đứa nhỏ giành đồ của người khác."
Cô ta vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Diệp Hoàng Hoa, Diệp Hoàng Hoa rốt cuộc còn trẻ, tâm chí không quá kiên định, bị Lưu Hồng Anh nói như vậy, trong ánh mắt của cô ta toát ra một chút chột dạ, Tôn Chiêu Đệ ôm cô ta không thấy, Lưu Hồng Anh và Diệp Mễ thì không hề bỏ qua.
Lưu Hồng Anh vốn còn có chút không yên, tuy rằng tính khả thi khá mỏng manh, lỡ như thật sự là con trai của cô ta không đúng thì sao? Bây giờ thấy được sự chột dạ từ trong mắt Diệp Hoàng Hoa, ý thức được mình thiếu chút nữa đã trách oan con trai, cô ta bỗng chốc thẹn quá thành giận, đẩy toàn bộ xấu hổ ở sâu trong nội tâm lên đầu Tôn Chiêu Đệ.
Bình thường biểu hiện của Diệp Hoàng Hoa rất tốt, cô ta không nghĩ tới đây là ý của chính Diệp Hoàng Hoa, lập tức nghĩ là Tôn Chiêu Đệ sai sử.
Trẻ con thì biết cái gì.
Chuyện này không phải chuyện đứa trẻ ở tuổi này của Diệp Hoàng Hoa có thể tự mình nghĩ ra, chắc chắn là em dâu hai không sống yên của cô ta lại bởi vì việc nhỏ lông gà vỏ tỏi tính toán chi li, nhưng cô ta ngàn tính vạn tính cũng không nên tính kế lên trên đầu Mao Đản và Địa Qua của mình, con trai chính là nguồn cội sự sống của cô ta, hôm nay có thế nào cô ta cũng phải làm rõ ràng với em dâu, để bọn họ biết sự lợi hại của nhà con cả bọn họ!
Tôn Chiêu Đệ thấy cô bé như vậy lập tức nổi giận, nhưng người ta chỉ là một đứa con nít, cô ta là bác gái hai dù sao cũng không thể so đo với con nít người ta? Cũng chỉ có thể coi như không thấy, quay đầu xác nhận tình huống với Diệp Hoàng Hoa.
"Hoàng Hoa, con nói với mẹ đi, rốt cuộc con nói với ba anh con như thế nào?"
Diệp Hoàng Hoa đã sớm nghĩ tốt lí do thoái thác: "Con chỉ nghĩ, một mình con ăn nhiều trứng gà như vậy, các anh trai cũng không có quả trứng nào, không phù hợp, nên muốn cho các anh ăn một quả. Sau đó con nói ai cho con khoai lang sấy lớn nhất thì con cho người đó, sau đó anh con ra ngoài, kết quả anh Mao Đản và anh Địa Qua đột nhiên chạy về giành trứng gà của con, sau đó anh con lập tức chạy ra cửa đuổi theo các anh ấy…"
"Em nói bậy!" Mao Đản vô cùng tức giận, trực tiếp đánh gãy lời nói của Diệp Hoàng Hoa, cậu ta nắm chặt hai nắm tay, gân xanh đều nhảy lên trên trán.
"Rõ ràng là em nói em bị anh em giành hết toàn bộ, còn mắng bọn anh, anh với Địa Qua mới đi tìm Truyền Căn phân rõ phải trái!"
Diệp Hoàng Hoa làm ra dáng vẻ sợ hãi, Tôn Chiêu Đệ chiếm được đáp án vừa lòng ôm cô ta một phen:
"Đứa nhỏ này cháu muốn làm gì? Sức khỏe của Hoàng Hoa nhà thím còn yếu ớt, cháu lại dám đánh con bé? Có phải cháu thấy Hoàng Hoa nhà thím ăn trứng gà thèm quá nên cố ý kiếm chuyện không? Chị dâu, đứa nhỏ nhà chị nên dạy dỗ thật nghiêm."
Lời này khiến Lưu Hồng Anh cực kỳ tức giận, cô ta luôn luôn tự nhận mình là người thông mình nhất trong ba người con dâu nhà họ Diệp, Mao Đản và Địa Qua của cô ta là những đứa hiểu chuyển nghe lời có tiền đồ nhất trong đám con cháu, kết quả Tôn Chiêu Đệ nói trong nói ngoài đều đang vả mặt cô ta, cô ta có thể không tức giận mới là lạ.
Nhưng cô ta lại không tìm ra được chứng cớ khác để chứng minh đứa con nhà mình trong sạch.
Nếu đổi thành gia đình bình thường, lúc này chắc chắn bảo con nhà mình nói xin lỗi, lại lấy ít đồ bồi thường không phải cũng qua chuyện sao, nhưng Lưu Hồng Anh không phải người bình thường.
Cô ta coi mình tài trí hơn người, yêu cầu với đứa nhỏ nhà mình cũng cao, tuy rằng Mao Đản và Địa Qua là hai đứa nhỏ nông thôn, nhưng được cô ta nuôi nấng cực kỳ hiểu chuyện, là con nhà người ta nổi tiếng trong thôn Đại Liễu Thụ, chỉ cần nhà nào vừa nói tới con cháu thì nhất định sẽ khen Lưu Hồng Anh một phen, Lưu Hồng Anh ngoài miệng không nói, trong lòng lại rất thích.
Nếu hôm nay cô ta chịu nhận lỗi, bị người ngoài biết được, vậy tiếng tăm "biết dạy con" của cô ta có thể tiêu tùng!
Hơn nữa, Lưu Hồng Anh cũng thật sự không tin Mao Đản và Địa Qua nhà cô ta có thể làm ra loại chuyện này.
Lưu Hồng Anh khẽ cắn môi, kéo Mao Đản và Địa Qua lại, lộ ra khuôn mặt ôn hòa tươi cười, tận tình khuyên bảo dẫn dắt Diệp Hoàng Hoa:
"Hoàng Hoa, cháu ngẫm lại thử xem, có phải có hiểu lầm gì không? Anh Mao Đản và anh Địa Qua của cháu bình thường cũng không phải đứa nhỏ giành đồ của người khác."
Cô ta vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Diệp Hoàng Hoa, Diệp Hoàng Hoa rốt cuộc còn trẻ, tâm chí không quá kiên định, bị Lưu Hồng Anh nói như vậy, trong ánh mắt của cô ta toát ra một chút chột dạ, Tôn Chiêu Đệ ôm cô ta không thấy, Lưu Hồng Anh và Diệp Mễ thì không hề bỏ qua.
Lưu Hồng Anh vốn còn có chút không yên, tuy rằng tính khả thi khá mỏng manh, lỡ như thật sự là con trai của cô ta không đúng thì sao? Bây giờ thấy được sự chột dạ từ trong mắt Diệp Hoàng Hoa, ý thức được mình thiếu chút nữa đã trách oan con trai, cô ta bỗng chốc thẹn quá thành giận, đẩy toàn bộ xấu hổ ở sâu trong nội tâm lên đầu Tôn Chiêu Đệ.
Bình thường biểu hiện của Diệp Hoàng Hoa rất tốt, cô ta không nghĩ tới đây là ý của chính Diệp Hoàng Hoa, lập tức nghĩ là Tôn Chiêu Đệ sai sử.
Trẻ con thì biết cái gì.
Chuyện này không phải chuyện đứa trẻ ở tuổi này của Diệp Hoàng Hoa có thể tự mình nghĩ ra, chắc chắn là em dâu hai không sống yên của cô ta lại bởi vì việc nhỏ lông gà vỏ tỏi tính toán chi li, nhưng cô ta ngàn tính vạn tính cũng không nên tính kế lên trên đầu Mao Đản và Địa Qua của mình, con trai chính là nguồn cội sự sống của cô ta, hôm nay có thế nào cô ta cũng phải làm rõ ràng với em dâu, để bọn họ biết sự lợi hại của nhà con cả bọn họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.