[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Chương 45: Báo Cáo Đi (1)
Tiểu Bàn Cam
05/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đằng Tuyết Quyên nói: “Tiết mục này huỷ bỏ thôi vậy.”
Cho dù tiết mục không lên được, chị ta cũng sẽ không đi xin hai người.
Bỗng chốc mấy cô gái tập luyện hết hơn một tháng, còn vì tiết mục thay đổi lịch bay nghe xong lời này cảm thấy nản lòng, trong lòng bọn họ thật sự rất khó chịu.
Lưu Đan bước từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống uống trà, hôm nay dì ấy không có nhiệm vụ, học tập tại tiểu tổ đảng viên, các cô gái thấy dì ấy bước vào lập tức vây quanh lại, dù sao Lưu Đan cũng là đàn chị.
“Chị Đan Đan, chị nói dựa vào điều gì, chúng em vất vả tập luyện, chỉ vì Quý Lệ Phương và Tiếu Vũ Đình đánh nhau, tiết mục của chúng ta huỷ bỏ hết sao? Vốn dĩ, chúng em dám nói tiết mục của đại đội hàng không chúng ta tốt nhất, bây giờ dứt khoát không còn nữa, đây là sao chứ?”
Lưu Đan nghe thấy các cô gái làm ầm ĩ vì chuyện chó rắm xúi quẩy: “Tôi lại phải hỏi thử các cô, đây là việc gì chứ? Cũng đáng để các cô lấy làm kinh ngạc. Các cô chỉ là vài người làm nền thôi, chẳng lẽ thật sự có thể khiến lãnh đạo lớn chú ý sao. Khi các cô lên máy bay, phục vụ lãnh đạo thật tốt, nói không chừng lãnh đạo còn để mắt tới đấy!”
Việc đó có thể như nhau sao? Đây là lúc thể hiện năng lực tố chất nghiệp vụ tiếp viên hàng không của bọn họ!
Cô gái còn muốn nói hai câu thì nghe thấy tiếng gõ cửa: “Xin hỏi Lưu Đan có ở đây không?”
Đại đội trưởng Đằng Tuyết Quyên nhìn ra bên ngoài, một cô gái có dáng cao gầy, ngũ quan xinh đẹp, mang theo chút khí chất phóng khoáng đứng ở cửa, Đằng Tuyết Quyên nhìn về phía Lưu Đan đang nói chuyện với các tiếp viên hàng không: “Đan Đan, có người tìm.”
Lưu Đan lập tức đi ra ngoài dẫn Trần Linh Linh vào, đưa đến trước mặt đội trưởng Đằng: “Chị Đằng, giới thiệu với chị một chút, đây là con gái của chị Trang chúng tôi là Trần Linh Linh.”
Đằng Tuyết Quyên cùng với chồng được điều từ cục kinh thành tới, cô ta chưa từng gặp Trang Yến, đương nhiên cũng không biết Trần Linh Linh, có điều cô ta đã từng nghe qua sự tích của Trang Yến. Nếu Trang Yến ở đây, chức vị đại đội trưởng của đại đội tiếp viên hàng không này chính là của Trang Yến.
Đằng Tuyết Quyên là một cô gái hào sảng, vật họp theo loài, rất thích Lưu Đan, cô ta nói với Lưu Đan: “Thì ra là con gái của đội tiếp viên hàng không chúng ta à! Đây là đã sắp tốt nghiệp chưa vậy? Đến đây rồi, vậy thì cô dẫn dắt cô ấy đi đi, mẹ của cô ấy là sư phụ của cô, vậy thì cô làm sư phụ của cô ấy đi.”
“Cháu chào dì Đằng ạ, cháu tới tìm dì Lưu, có chút việc. Cháu mới học lớp 10, còn chưa có tốt nghiệp đâu ạ!” Trần Linh Linh nói với Đằng Tuyết Quyên.
“Vậy thì cũng nói trước như vậy rồi nha, sớm muộn gì cháu cũng sẽ đến đại đội tiếp viên hàng không này của chúng ta mà.” Đằng Tuyết Quyên trước nay không nghĩ tới còn có người không muốn làm tiếp viên hàng không, cho nên một mực rất chắc chắn Trần Linh Linh nhất định đến đại đội tiếp viên hàng không này của bọn họ.
Trần Linh Linh mi mắt cong cong mà cười, Lưu Đan lôi kéo Trần Linh Linh lại và nói với Đằng Tuyết Quyên: “Vậy được, chị Đằng, em đưa Linh Linh đi tìm bí thư Từ.”
“Đi thôi!” Đằng Tuyết Quyên vừa mới nói xong, tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, “Cháu tên là Trần Linh Linh?”
Trần Linh Linh nghi hoặc mà nhìn Đằng Tuyết Quyên, gật đầu.
Đằng Tuyết Quyên hỏi cô: “Cháu biết hát bài tiếng Anh《 đồ rê mi 》đúng không?”
“Sao dì lại biết ạ?”
Đằng Tuyết Quyên nói: “Tiết mục này huỷ bỏ thôi vậy.”
Cho dù tiết mục không lên được, chị ta cũng sẽ không đi xin hai người.
Bỗng chốc mấy cô gái tập luyện hết hơn một tháng, còn vì tiết mục thay đổi lịch bay nghe xong lời này cảm thấy nản lòng, trong lòng bọn họ thật sự rất khó chịu.
Lưu Đan bước từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống uống trà, hôm nay dì ấy không có nhiệm vụ, học tập tại tiểu tổ đảng viên, các cô gái thấy dì ấy bước vào lập tức vây quanh lại, dù sao Lưu Đan cũng là đàn chị.
“Chị Đan Đan, chị nói dựa vào điều gì, chúng em vất vả tập luyện, chỉ vì Quý Lệ Phương và Tiếu Vũ Đình đánh nhau, tiết mục của chúng ta huỷ bỏ hết sao? Vốn dĩ, chúng em dám nói tiết mục của đại đội hàng không chúng ta tốt nhất, bây giờ dứt khoát không còn nữa, đây là sao chứ?”
Lưu Đan nghe thấy các cô gái làm ầm ĩ vì chuyện chó rắm xúi quẩy: “Tôi lại phải hỏi thử các cô, đây là việc gì chứ? Cũng đáng để các cô lấy làm kinh ngạc. Các cô chỉ là vài người làm nền thôi, chẳng lẽ thật sự có thể khiến lãnh đạo lớn chú ý sao. Khi các cô lên máy bay, phục vụ lãnh đạo thật tốt, nói không chừng lãnh đạo còn để mắt tới đấy!”
Việc đó có thể như nhau sao? Đây là lúc thể hiện năng lực tố chất nghiệp vụ tiếp viên hàng không của bọn họ!
Cô gái còn muốn nói hai câu thì nghe thấy tiếng gõ cửa: “Xin hỏi Lưu Đan có ở đây không?”
Đại đội trưởng Đằng Tuyết Quyên nhìn ra bên ngoài, một cô gái có dáng cao gầy, ngũ quan xinh đẹp, mang theo chút khí chất phóng khoáng đứng ở cửa, Đằng Tuyết Quyên nhìn về phía Lưu Đan đang nói chuyện với các tiếp viên hàng không: “Đan Đan, có người tìm.”
Lưu Đan lập tức đi ra ngoài dẫn Trần Linh Linh vào, đưa đến trước mặt đội trưởng Đằng: “Chị Đằng, giới thiệu với chị một chút, đây là con gái của chị Trang chúng tôi là Trần Linh Linh.”
Đằng Tuyết Quyên cùng với chồng được điều từ cục kinh thành tới, cô ta chưa từng gặp Trang Yến, đương nhiên cũng không biết Trần Linh Linh, có điều cô ta đã từng nghe qua sự tích của Trang Yến. Nếu Trang Yến ở đây, chức vị đại đội trưởng của đại đội tiếp viên hàng không này chính là của Trang Yến.
Đằng Tuyết Quyên là một cô gái hào sảng, vật họp theo loài, rất thích Lưu Đan, cô ta nói với Lưu Đan: “Thì ra là con gái của đội tiếp viên hàng không chúng ta à! Đây là đã sắp tốt nghiệp chưa vậy? Đến đây rồi, vậy thì cô dẫn dắt cô ấy đi đi, mẹ của cô ấy là sư phụ của cô, vậy thì cô làm sư phụ của cô ấy đi.”
“Cháu chào dì Đằng ạ, cháu tới tìm dì Lưu, có chút việc. Cháu mới học lớp 10, còn chưa có tốt nghiệp đâu ạ!” Trần Linh Linh nói với Đằng Tuyết Quyên.
“Vậy thì cũng nói trước như vậy rồi nha, sớm muộn gì cháu cũng sẽ đến đại đội tiếp viên hàng không này của chúng ta mà.” Đằng Tuyết Quyên trước nay không nghĩ tới còn có người không muốn làm tiếp viên hàng không, cho nên một mực rất chắc chắn Trần Linh Linh nhất định đến đại đội tiếp viên hàng không này của bọn họ.
Trần Linh Linh mi mắt cong cong mà cười, Lưu Đan lôi kéo Trần Linh Linh lại và nói với Đằng Tuyết Quyên: “Vậy được, chị Đằng, em đưa Linh Linh đi tìm bí thư Từ.”
“Đi thôi!” Đằng Tuyết Quyên vừa mới nói xong, tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, “Cháu tên là Trần Linh Linh?”
Trần Linh Linh nghi hoặc mà nhìn Đằng Tuyết Quyên, gật đầu.
Đằng Tuyết Quyên hỏi cô: “Cháu biết hát bài tiếng Anh《 đồ rê mi 》đúng không?”
“Sao dì lại biết ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.