[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Chương 30: Đưa Dao Cho Cô (1)
Tiểu Bàn Cam
05/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói đến vỗ tay, Trần Linh Linh bắt chước ngữ điệu của nữ chủ Maria điện ảnh hát bài này.
Trần Linh Linh hát xong, có người oa oa kêu to: “Trần Linh Linh, cậu hát cũng tốt quá đi thôi?”
“Trần Linh Linh, cậu hát tốt như vậy thì nên đi tham gia hội diễn văn nghệ đi!”
“Biến đi biến đi, đừng ồn ào!” Trần Linh Linh quay đầu nhìn về phía học sinh nam kia.
“Thật sự đấy! Tớ từng đi xem bọn họ diễn tập, người hát chính của đội tiếp viên hàng không còn không hát trôi chảy như cậu đâu!”
“Có thể đi xem không?” Có người hỏi.
“Đương nhiên có thể, hiện tại buổi tối hàng ngày bọn họ đều diễn tập ở lễ đường lốn, bên trong có một số tiết mục rất hay. Đặc biệt là kịch hài kia, cười chết mất.”
“Trần Linh Linh những chị gái diễn 《 Chị Em Trên Thảo Nguyên 》 cũng rất đẹp.”
Những lời này đã khơi dậy sự tò mò của những học sinh chưa được đến buổi tổng duyệt.
“Đêm nay tớ sẽ đi xem.”
“Tớ cũng đi!”
“Cùng nhau đi! Tớ cũng đi.”
Dọc theo đường đi, học sinh ríu rít trở về trường học, Trần Linh Linh định bước vào cổng trường thì nghe thấy một tiếng: “Linh Linh.”
Cạnh cổng trường, một người phụ nữ mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu xanh đậm đứng đó, người này chính là Lưu Đan năm đó mang kẹo cho nguyên chủ. Đồng phục của các tiếp viên hàng không cùng loại với trang phục quân trang thời nay, rất hiên ngang.
Lưu Đan xem như là học trò của mẹ nguyên chủ, là mẹ của nguyên chủ đưa cô ấy đi bay, từ sau khi mẹ của nguyên chủ không còn thì khi nào cô ấy rảnh đều tới thăm nguyên chủ.
Chỉ là Lưu Đan cực kỳ chán ghét Trần Kiến Cường, một là cô ấy cho rằng thây cốt của Trang Yến chưa lạnh, Trần Kiến Cường đã cưới người phụ nữ kia, cho dù lấy cớ là cần mẹ chăm sóc con thì cũng khiến cho người khác kinh thường.
Mặt khác, sau khi Trang Yến mất, Trần Kiến Cường cũng cố gắng hết sức để vạch ranh giới rõ ràng với giáo viên Hứa, người nuôi nấng Trang Yến, điều này càng làm Lưu Đan chán ghét.
Mà Trần Kiến Cường cũng biết Lưu Đan vẫn luôn có liên hệ với nhà tư bản Hứa Thanh Toàn, cho nên không cho nguyên chủ lui tới với Lưu Đan.
Mấy năm nay nguyên chủ bị nuôi thành cái tính tình nhát gan sợ phiền phức, sợ hãi rụt rè, Tạ Mỹ Ngọc và Trần Kiến Cường không cho cô tiếp xúc với Lưu Đan thì co thật sự xa cách với người ta.
Trần Linh Linh phân loại mối quan hệ giữa nguyên chủ và dì Lưu Đan này, xác nhận Lưu Đan là người thật sự đối xử đối với nguyên chủ.
Cô bước nhanh qua rồi kêu lên: “Dì Lưu Đan!”
Lưu Đan đưa cho cô một cái túi lụa nilon: “Nông thôn ở vùng Hoàn Nam gửi cho cháu.”
Lưu Đan vẫn luôn biết con bé không dám tiếp xúc với cô, cho nên nhét xong đồ cho con bé cô lập tức xoay người rời đi.
Trần Linh Linh còn tưởng sẽ nói vài câu với Lưu Đan, người này?
Cô nhìn cái túi trong tay rồi lắc lắc đầu, đi vào bên trong.
Bà nội Hứa là một nhân vật truyền kỳ, là thế hệ tiếp viên hàng không đầu tiên của thời kỳ dân quốc, lúc ấy các tiếp viên hàng không có yêu cầu tuyển dụng cực kỳ cao, ngoại trừ ngoại hình đoan chính, còn yêu cầu biết tiếng Anh, tiếng Quảng Đông và quốc ngữ. Có thể đạt tới cái loại tiêu chuẩn này, tất nhiên phải là tiểu thư khuê các học ở trường học giáo hội. Nữ sĩ Hứa Thanh Toàn chính là tiểu thư thứ bảy của vọng tộc gia đình họ Hứa Giang Thành.
Thời kỳ đầu thành lập Tân Hoa Quốc đã xảy ra cuộc “khởi nghĩa hai hàng không” chuyển động trong và ngoài nước, Hứa Thanh Toàn dứt khoát kiên quyết theo máy bay khởi nghĩa từ Cảng Thành bay về thủ đô Tân Hoa Quốc.
Nói đến vỗ tay, Trần Linh Linh bắt chước ngữ điệu của nữ chủ Maria điện ảnh hát bài này.
Trần Linh Linh hát xong, có người oa oa kêu to: “Trần Linh Linh, cậu hát cũng tốt quá đi thôi?”
“Trần Linh Linh, cậu hát tốt như vậy thì nên đi tham gia hội diễn văn nghệ đi!”
“Biến đi biến đi, đừng ồn ào!” Trần Linh Linh quay đầu nhìn về phía học sinh nam kia.
“Thật sự đấy! Tớ từng đi xem bọn họ diễn tập, người hát chính của đội tiếp viên hàng không còn không hát trôi chảy như cậu đâu!”
“Có thể đi xem không?” Có người hỏi.
“Đương nhiên có thể, hiện tại buổi tối hàng ngày bọn họ đều diễn tập ở lễ đường lốn, bên trong có một số tiết mục rất hay. Đặc biệt là kịch hài kia, cười chết mất.”
“Trần Linh Linh những chị gái diễn 《 Chị Em Trên Thảo Nguyên 》 cũng rất đẹp.”
Những lời này đã khơi dậy sự tò mò của những học sinh chưa được đến buổi tổng duyệt.
“Đêm nay tớ sẽ đi xem.”
“Tớ cũng đi!”
“Cùng nhau đi! Tớ cũng đi.”
Dọc theo đường đi, học sinh ríu rít trở về trường học, Trần Linh Linh định bước vào cổng trường thì nghe thấy một tiếng: “Linh Linh.”
Cạnh cổng trường, một người phụ nữ mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu xanh đậm đứng đó, người này chính là Lưu Đan năm đó mang kẹo cho nguyên chủ. Đồng phục của các tiếp viên hàng không cùng loại với trang phục quân trang thời nay, rất hiên ngang.
Lưu Đan xem như là học trò của mẹ nguyên chủ, là mẹ của nguyên chủ đưa cô ấy đi bay, từ sau khi mẹ của nguyên chủ không còn thì khi nào cô ấy rảnh đều tới thăm nguyên chủ.
Chỉ là Lưu Đan cực kỳ chán ghét Trần Kiến Cường, một là cô ấy cho rằng thây cốt của Trang Yến chưa lạnh, Trần Kiến Cường đã cưới người phụ nữ kia, cho dù lấy cớ là cần mẹ chăm sóc con thì cũng khiến cho người khác kinh thường.
Mặt khác, sau khi Trang Yến mất, Trần Kiến Cường cũng cố gắng hết sức để vạch ranh giới rõ ràng với giáo viên Hứa, người nuôi nấng Trang Yến, điều này càng làm Lưu Đan chán ghét.
Mà Trần Kiến Cường cũng biết Lưu Đan vẫn luôn có liên hệ với nhà tư bản Hứa Thanh Toàn, cho nên không cho nguyên chủ lui tới với Lưu Đan.
Mấy năm nay nguyên chủ bị nuôi thành cái tính tình nhát gan sợ phiền phức, sợ hãi rụt rè, Tạ Mỹ Ngọc và Trần Kiến Cường không cho cô tiếp xúc với Lưu Đan thì co thật sự xa cách với người ta.
Trần Linh Linh phân loại mối quan hệ giữa nguyên chủ và dì Lưu Đan này, xác nhận Lưu Đan là người thật sự đối xử đối với nguyên chủ.
Cô bước nhanh qua rồi kêu lên: “Dì Lưu Đan!”
Lưu Đan đưa cho cô một cái túi lụa nilon: “Nông thôn ở vùng Hoàn Nam gửi cho cháu.”
Lưu Đan vẫn luôn biết con bé không dám tiếp xúc với cô, cho nên nhét xong đồ cho con bé cô lập tức xoay người rời đi.
Trần Linh Linh còn tưởng sẽ nói vài câu với Lưu Đan, người này?
Cô nhìn cái túi trong tay rồi lắc lắc đầu, đi vào bên trong.
Bà nội Hứa là một nhân vật truyền kỳ, là thế hệ tiếp viên hàng không đầu tiên của thời kỳ dân quốc, lúc ấy các tiếp viên hàng không có yêu cầu tuyển dụng cực kỳ cao, ngoại trừ ngoại hình đoan chính, còn yêu cầu biết tiếng Anh, tiếng Quảng Đông và quốc ngữ. Có thể đạt tới cái loại tiêu chuẩn này, tất nhiên phải là tiểu thư khuê các học ở trường học giáo hội. Nữ sĩ Hứa Thanh Toàn chính là tiểu thư thứ bảy của vọng tộc gia đình họ Hứa Giang Thành.
Thời kỳ đầu thành lập Tân Hoa Quốc đã xảy ra cuộc “khởi nghĩa hai hàng không” chuyển động trong và ngoài nước, Hứa Thanh Toàn dứt khoát kiên quyết theo máy bay khởi nghĩa từ Cảng Thành bay về thủ đô Tân Hoa Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.