[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Chương 23: Người Không Vì Mình Trời Chu Đất Diệt (1)
Tiểu Bàn Cam
05/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt mũi Trần Kiến Cường đỏ bừng, thoạt nhìn như muốn đánh người.
Để xem tối hôm nay ai là người đánh ai khuất phục, sau này bên ngoài duy trì bình tĩnh, đương nhiên bên trong lén lút như thế nào lại là một chuyện khác.
Vẫn nên ra tay trước chiếm lợi thế, chọn một người yếu nhất kia.
Trần Linh Linh thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, nhằm về phía Phí Nhã Như, đẩy cô ta vào trong phòng. Trần Kiến Cường đóng cửa muốn đánh cô thì cô sẽ đóng cửa đánh Phí Nhã Như.
Tạ Mỹ Ngọc là cục cưng trong lòng của Trần Kiến Cường, mà Phí Nhã Như lại là cục cưng trong lòng của Tạ Mỹ Ngọc, đánh rắn thì phải đánh vào đầu!
Ở trong tiếng hét chói tai của Phí Nhã Như cửa phòng bị đóng sầm, then cài cửa cũng bị chốt lại. Trong phòng chỉ có hai người Trần Linh Linh và Phí Nhã Như, lúc này Phí Nhã Như mới giật mình sợ hãi. Hai tay chống lên chiếc bàn vuông nhỏ: “Mày muốn làm gì?”
Tạ Mỹ Ngọc ở bên ngoài gõ cửa: “Trần Linh Linh mày mở cửa ra, mày mở cửa ra!”
Ngày thường Phí Nhã Như được cưng chiều, thể lực kém hơn Trần Linh Linh nhiều, Trần Linh Linh vặn một tay của cô ta, trở tay ấn tay cô ta vào sau cánh cửa dường như khiến cô ta bị trật khớp: “Vừa rồi tôi đã nói gì với cô cô không còn nhớ sao? Sắp nghỉ hè rồi, Trần Kiến Cường phải đổi ca, cô sẽ luôn có lúc phải ở một mình.”
Cánh tay của Phí Nhã Như bị cô vặn đến đau đến mức không thể chịu được, nước mắt tí tách rơi, khóc lóc kêu: “Mẹ!”
Cửa cũng không có kín, giọng nói truyền ra bên ngoài khiến cho Tạ Mỹ Ngọc cảm thấy đau đớn không thể chịu được, bà cũng khóc nức nở theo: “Linh Linh, con tha cho Nhã Như được không? Bao nhiều lỗi sai đều là do mẹ... ”
Trần Kiến Cường dùng sức đá cửa: “Trần Linh Linh, mày mau mở cửa ra.”
Phí Nhã Như bị đè ở sau cánh cửa, nên không thể đá mở cửa được, Phí Nhã Như bị Trần Linh Linh giật tóc, cô ta đau đầu mà liên tục thét chói tai.
Bên ngoài thấy cửa không mở được, Tạ Mỹ Ngọc cuống quít mở cửa, muốn kêu hàng xóm tiến vào hỗ trợ, kéo cửa ra đã thấy dì Trương đang đứng ở nơi đó với năm người hàng xóm, khinh thường nhìn bà ta nói nhỏ. Thấy bà ta ra thì cười hỏi: “Mỹ Ngọc à! Đang muốn làm gì đấy?”
Tạ Mỹ Ngọc lập tức cảnh giác, chuyện vừa rồi mới xảy ra chỉ có người đứng xem náo nhiệt, chỉ sợ đã chẳng còn ai bằng lòng tới giúp đỡ. Lúc này gọi người tới giúp đỡ chỉ sợ ngày mai sẽ thành chuyện cười lớn hơn.
Bà lùi vào trong một bước, đóng cửa lại.
Quay đầu lại xem, Phí Nhã Như tóc bay tán loạn bổ nhào vào người bà, khóc đến rối tinh rối mù.
Trần Linh Linh đứng ở cửa phòng, trên mặt mang theo nụ cười, cười khiêu khích với Trần Kiến Cường, vừa rồi cô đã nói rất rõ, Trần Kiến Cường dám đánh cô thì cô sẽ dám đánh cho mẹ con Tạ Mỹ Ngọc gần chết mới thôi.
Nhéo vào tử huyệt của Trần Kiến Cường, Trần Kiến Cường còn có thể thế nào?
Cô đi vào trong phòng bếp, đun nước úp mì, đập hai quả trứng vào, mì chín thì bưng ra, ngồi vào bàn ăn ở trước mặt ba người, chọn một chiếc đũa gắp mì, cầm lấy tờ báo của ngày hôm nay, vừa đọc báo vừa ăn mì.
Hai bên mặt của Phí Nhã Như đều sưng tấy, đừng nói là Tạ Mỹ Ngọc, cho dù là Trần Kiến Cường nhìn thôi cũng đau lòng, ông ta chỉ vào cô: “Cuối cùng thì mày muốn thế nào?”
Mặt mũi Trần Kiến Cường đỏ bừng, thoạt nhìn như muốn đánh người.
Để xem tối hôm nay ai là người đánh ai khuất phục, sau này bên ngoài duy trì bình tĩnh, đương nhiên bên trong lén lút như thế nào lại là một chuyện khác.
Vẫn nên ra tay trước chiếm lợi thế, chọn một người yếu nhất kia.
Trần Linh Linh thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, nhằm về phía Phí Nhã Như, đẩy cô ta vào trong phòng. Trần Kiến Cường đóng cửa muốn đánh cô thì cô sẽ đóng cửa đánh Phí Nhã Như.
Tạ Mỹ Ngọc là cục cưng trong lòng của Trần Kiến Cường, mà Phí Nhã Như lại là cục cưng trong lòng của Tạ Mỹ Ngọc, đánh rắn thì phải đánh vào đầu!
Ở trong tiếng hét chói tai của Phí Nhã Như cửa phòng bị đóng sầm, then cài cửa cũng bị chốt lại. Trong phòng chỉ có hai người Trần Linh Linh và Phí Nhã Như, lúc này Phí Nhã Như mới giật mình sợ hãi. Hai tay chống lên chiếc bàn vuông nhỏ: “Mày muốn làm gì?”
Tạ Mỹ Ngọc ở bên ngoài gõ cửa: “Trần Linh Linh mày mở cửa ra, mày mở cửa ra!”
Ngày thường Phí Nhã Như được cưng chiều, thể lực kém hơn Trần Linh Linh nhiều, Trần Linh Linh vặn một tay của cô ta, trở tay ấn tay cô ta vào sau cánh cửa dường như khiến cô ta bị trật khớp: “Vừa rồi tôi đã nói gì với cô cô không còn nhớ sao? Sắp nghỉ hè rồi, Trần Kiến Cường phải đổi ca, cô sẽ luôn có lúc phải ở một mình.”
Cánh tay của Phí Nhã Như bị cô vặn đến đau đến mức không thể chịu được, nước mắt tí tách rơi, khóc lóc kêu: “Mẹ!”
Cửa cũng không có kín, giọng nói truyền ra bên ngoài khiến cho Tạ Mỹ Ngọc cảm thấy đau đớn không thể chịu được, bà cũng khóc nức nở theo: “Linh Linh, con tha cho Nhã Như được không? Bao nhiều lỗi sai đều là do mẹ... ”
Trần Kiến Cường dùng sức đá cửa: “Trần Linh Linh, mày mau mở cửa ra.”
Phí Nhã Như bị đè ở sau cánh cửa, nên không thể đá mở cửa được, Phí Nhã Như bị Trần Linh Linh giật tóc, cô ta đau đầu mà liên tục thét chói tai.
Bên ngoài thấy cửa không mở được, Tạ Mỹ Ngọc cuống quít mở cửa, muốn kêu hàng xóm tiến vào hỗ trợ, kéo cửa ra đã thấy dì Trương đang đứng ở nơi đó với năm người hàng xóm, khinh thường nhìn bà ta nói nhỏ. Thấy bà ta ra thì cười hỏi: “Mỹ Ngọc à! Đang muốn làm gì đấy?”
Tạ Mỹ Ngọc lập tức cảnh giác, chuyện vừa rồi mới xảy ra chỉ có người đứng xem náo nhiệt, chỉ sợ đã chẳng còn ai bằng lòng tới giúp đỡ. Lúc này gọi người tới giúp đỡ chỉ sợ ngày mai sẽ thành chuyện cười lớn hơn.
Bà lùi vào trong một bước, đóng cửa lại.
Quay đầu lại xem, Phí Nhã Như tóc bay tán loạn bổ nhào vào người bà, khóc đến rối tinh rối mù.
Trần Linh Linh đứng ở cửa phòng, trên mặt mang theo nụ cười, cười khiêu khích với Trần Kiến Cường, vừa rồi cô đã nói rất rõ, Trần Kiến Cường dám đánh cô thì cô sẽ dám đánh cho mẹ con Tạ Mỹ Ngọc gần chết mới thôi.
Nhéo vào tử huyệt của Trần Kiến Cường, Trần Kiến Cường còn có thể thế nào?
Cô đi vào trong phòng bếp, đun nước úp mì, đập hai quả trứng vào, mì chín thì bưng ra, ngồi vào bàn ăn ở trước mặt ba người, chọn một chiếc đũa gắp mì, cầm lấy tờ báo của ngày hôm nay, vừa đọc báo vừa ăn mì.
Hai bên mặt của Phí Nhã Như đều sưng tấy, đừng nói là Tạ Mỹ Ngọc, cho dù là Trần Kiến Cường nhìn thôi cũng đau lòng, ông ta chỉ vào cô: “Cuối cùng thì mày muốn thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.