[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Chương 19: Tôi Không Muốn Chung Phòng Với Anh (1)
Tiểu Bàn Cam
05/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại là cái lý do thoái thác, dì Trương cười nhạo: “Có tật xấu thì đi khám đi, con gái tôi ở trong bệnh viện không quân, tôi đưa con bé kia đi kiểm tra một chút cho.”
Dì Lý chỉ ngón tay mập mạp về phía Tạ Mỹ Ngọc: “Đây vốn là phòng của Linh Linh.”
Chàng trai kia nói với Tạ Mỹ Ngọc: “Dì Tạ à, xem ra nhà các dì thật sự không biết rõ ai là chủ ai là hoang!”
Chủ nhiệm Đào vỗ mu bàn tay của Tạ Mỹ Ngọc: “Tiểu Tạ, chuyện này không phải việc nhà. Nếu như hôm nay không giải quyết, tôi và ông Tiền quay lại tổ chức để báo cáo tình huống tư tưởng chính trị của các cô, đến lúc đó Trần Kiến Cường nhà cô sẽ mất bát cơm, quay lại làm công nhân lò hơi thì đừng trách tôi. Nhà các cô ngược đãi con cháu của liệt sĩ, tư tưởng có vấn đề, báo cáo với tổ chức, chuyện này cần phải lưu vào hồ sơ. Nếu như con gái nhà các cô vào hệ thống thương mại, có ông nội và ba ruột của con bé, vậy thì cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng muốn vào hàng không dân dụng của chúng tôi ấy à?”
Nghe thấy chủ nhiệm Đào cứng rắn nói như vậy, bày ra vẻ mặt cô hiểu mà, khiến cho Tạ Mỹ Ngọc hoảng loạn, gõ cửa: “Nhã Như mở cửa đi con, nghe mẹ nói.”
Ngày thường Tạ Mỹ Ngọc luôn dạy dỗ Phí Nhã Như phải lễ phép khi ở bên ngoài, đó là khi không chạm vào thứ đồ của cô, nhưng bây giờ không giống, cô vẫn luôn chướng mắt em gái kế này, cực kỳ ghét bỏ em ấy. Hôm nay còn làm cô xấu mặt với người bên ngoài, bây giờ còn muốn tới chiếm phòng của cô, sao cô có thể nhịn được cơ chứ?
Phí Nhã Như kéo cửa ra, rống to với Tạ Mỹ Ngọc: “Mọi người để cô ta tiến vào thì tôi đi!”
Phí Nhã Như bị Tạ Mỹ Ngọc che miệng lại: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy con?”
Dì Trương cười: “Đi thì đi đi, căn hộ này thuộc cục dân dụng Giang Thành, dành cho con cái của hàng không dân dụng nha! Cháu là một đứa con ở cửa hàng bách hóa, ở nơi này gọi là ăn nhờ ở đậu.”
Nước mắt của Phí Nhã Như chảy xuống, muốn kéo tay của Tạ Mỹ Ngọc, bị Tạ Mỹ Ngọc thấp giọng thì thầm: “Câm miệng.”
Chủ nhiệm Đào nói một câu: “Trương Xảo Vân, cháu cũng một vừa hai phải thôi. Tạ Mỹ Ngọc, cô dạy dỗ con cô cẩn thận.”
Dì Trương bĩu môi, đẩy phòng của Phí Nhã Như rồi kêu lên: “Ôi trời ơi, Mỹ Ngọc à! Nhà các cô thật có tiền nha! Có ba cái quạt hãng tam đứng đài?”
Chủ nhiệm Đào cũng bị chuyện nhà có ba cái quạt hãng tam đài làm cho kinh ngạc, không đợi những người khác kịp phản ứng, dì Trương nói: “Có nghĩa là bọn họ bằng lòng để một chiếc quạt đứng ở phòng khách, chứ cũng không cho Linh Linh dùng, để Linh Linh bị phơi nóng ở trên ban công?”
Bên trong có một chiếc giường dài 1.35 mét, đối diện giường là bàn trang điểm có gương, trên bàn trang điểm đặt kem Nhã Dương có nắp màu xanh, có dầu mượt tóc đựng trong bình thủy tinh, còn có một khung gương. Là bức ảnh Phí Nhã Như mặc váy trắng chụp trong công viên. Bên cạnh còn có một chiếc bàn buông nhỏ đóng vai trò là bàn làm việc của Phí Nhã Như.
Mặc dù dụng cụ của phòng này hơi thiếu một chút, trống trải hơn phòng sát vách bên cạnh một chút, nhưng hai cô bé cũng không lớn hơn nhau là bao, ngủ ở đây dù sao cũng tốt hơn ngủ với ba mẹ, chủ nhiệm Đào hỏi Trần Linh Linh: “Linh Linh à, ở cùng với chị nhé?”
Trần Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu, chủ nhiệm Tiền nhìn nhiều người đứng ở đó như vậy, nói: “Ông Chu, ông và chàng trai kia lại đây giúp đỡ dọn giường, ông Đào và ông Lý, ông Trương giúp Linh Linh dọn đồ hàng ngày con bé dùng. Còn vài người khác lại đây di chuyển chiếc bàn vuông nhỏ và bàn trang điểm đến một chỗ để thừa ra chỗ để.”
Lại là cái lý do thoái thác, dì Trương cười nhạo: “Có tật xấu thì đi khám đi, con gái tôi ở trong bệnh viện không quân, tôi đưa con bé kia đi kiểm tra một chút cho.”
Dì Lý chỉ ngón tay mập mạp về phía Tạ Mỹ Ngọc: “Đây vốn là phòng của Linh Linh.”
Chàng trai kia nói với Tạ Mỹ Ngọc: “Dì Tạ à, xem ra nhà các dì thật sự không biết rõ ai là chủ ai là hoang!”
Chủ nhiệm Đào vỗ mu bàn tay của Tạ Mỹ Ngọc: “Tiểu Tạ, chuyện này không phải việc nhà. Nếu như hôm nay không giải quyết, tôi và ông Tiền quay lại tổ chức để báo cáo tình huống tư tưởng chính trị của các cô, đến lúc đó Trần Kiến Cường nhà cô sẽ mất bát cơm, quay lại làm công nhân lò hơi thì đừng trách tôi. Nhà các cô ngược đãi con cháu của liệt sĩ, tư tưởng có vấn đề, báo cáo với tổ chức, chuyện này cần phải lưu vào hồ sơ. Nếu như con gái nhà các cô vào hệ thống thương mại, có ông nội và ba ruột của con bé, vậy thì cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng muốn vào hàng không dân dụng của chúng tôi ấy à?”
Nghe thấy chủ nhiệm Đào cứng rắn nói như vậy, bày ra vẻ mặt cô hiểu mà, khiến cho Tạ Mỹ Ngọc hoảng loạn, gõ cửa: “Nhã Như mở cửa đi con, nghe mẹ nói.”
Ngày thường Tạ Mỹ Ngọc luôn dạy dỗ Phí Nhã Như phải lễ phép khi ở bên ngoài, đó là khi không chạm vào thứ đồ của cô, nhưng bây giờ không giống, cô vẫn luôn chướng mắt em gái kế này, cực kỳ ghét bỏ em ấy. Hôm nay còn làm cô xấu mặt với người bên ngoài, bây giờ còn muốn tới chiếm phòng của cô, sao cô có thể nhịn được cơ chứ?
Phí Nhã Như kéo cửa ra, rống to với Tạ Mỹ Ngọc: “Mọi người để cô ta tiến vào thì tôi đi!”
Phí Nhã Như bị Tạ Mỹ Ngọc che miệng lại: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy con?”
Dì Trương cười: “Đi thì đi đi, căn hộ này thuộc cục dân dụng Giang Thành, dành cho con cái của hàng không dân dụng nha! Cháu là một đứa con ở cửa hàng bách hóa, ở nơi này gọi là ăn nhờ ở đậu.”
Nước mắt của Phí Nhã Như chảy xuống, muốn kéo tay của Tạ Mỹ Ngọc, bị Tạ Mỹ Ngọc thấp giọng thì thầm: “Câm miệng.”
Chủ nhiệm Đào nói một câu: “Trương Xảo Vân, cháu cũng một vừa hai phải thôi. Tạ Mỹ Ngọc, cô dạy dỗ con cô cẩn thận.”
Dì Trương bĩu môi, đẩy phòng của Phí Nhã Như rồi kêu lên: “Ôi trời ơi, Mỹ Ngọc à! Nhà các cô thật có tiền nha! Có ba cái quạt hãng tam đứng đài?”
Chủ nhiệm Đào cũng bị chuyện nhà có ba cái quạt hãng tam đài làm cho kinh ngạc, không đợi những người khác kịp phản ứng, dì Trương nói: “Có nghĩa là bọn họ bằng lòng để một chiếc quạt đứng ở phòng khách, chứ cũng không cho Linh Linh dùng, để Linh Linh bị phơi nóng ở trên ban công?”
Bên trong có một chiếc giường dài 1.35 mét, đối diện giường là bàn trang điểm có gương, trên bàn trang điểm đặt kem Nhã Dương có nắp màu xanh, có dầu mượt tóc đựng trong bình thủy tinh, còn có một khung gương. Là bức ảnh Phí Nhã Như mặc váy trắng chụp trong công viên. Bên cạnh còn có một chiếc bàn buông nhỏ đóng vai trò là bàn làm việc của Phí Nhã Như.
Mặc dù dụng cụ của phòng này hơi thiếu một chút, trống trải hơn phòng sát vách bên cạnh một chút, nhưng hai cô bé cũng không lớn hơn nhau là bao, ngủ ở đây dù sao cũng tốt hơn ngủ với ba mẹ, chủ nhiệm Đào hỏi Trần Linh Linh: “Linh Linh à, ở cùng với chị nhé?”
Trần Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu, chủ nhiệm Tiền nhìn nhiều người đứng ở đó như vậy, nói: “Ông Chu, ông và chàng trai kia lại đây giúp đỡ dọn giường, ông Đào và ông Lý, ông Trương giúp Linh Linh dọn đồ hàng ngày con bé dùng. Còn vài người khác lại đây di chuyển chiếc bàn vuông nhỏ và bàn trang điểm đến một chỗ để thừa ra chỗ để.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.