[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Chương 21: Tôi Không Muốn Chung Phòng Với Anh (3)
Tiểu Bàn Cam
05/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bỏ ảnh vào chiếc hộp sắt, ôm hộp sắt vào, đứng lên cúi đầu nhìn mặt kính của chiếc bàn vuông nhỏ, bên trong đều để ảnh chụp một nhà ba người bọn họ, không nói lời nào, nước mắt rơi tí tách lên chiếc bàn vuông nhỏ.
Loại tình huống này, ai nhìn mà không rung động, ai không muốn cùng rơi nước mắt, chủ nhiệm Đào lau nước mắt tiến đến ôm lấy Trần Linh Linh: “Linh Linh, đừng có khóc mà!”
“Dì ơi! Trước kia ảnh chụp của mẹ đều để ở dưới chỗ này, bọn họ xé ảnh của mẹ đi, định vứt đi nhưng cháu nhặt về. Cháu sợ có một ngày mình sẽ không nhớ rõ dáng vẻ của mẹ nữa.”
Lời của cô khiến cho mọi người ở đây khóc theo, Trần Linh Linh học Tạ Mỹ Ngọc, chỉ rớt nước mắt chứ không rớt nước mũi, ngẩng đầu: “Ba ơi, ba có thể cho con bằng khen liệt sĩ và huy chương của mẹ và ông ngoại không ạ? Con không cần bằng khen gia đình liệt sĩ đâu, cái đó mọi người cứ cầm đi ạ. Con chỉ muốn giữ để có cái nhớ về thôi ạ?”
Phí Nhã Như tức giận đến sắp phát điên rồi: “Trần Linh Linh, em không cảm thấy buồn cười sao? Chẳng lẽ người sống chúng tôi phải để ảnh cùng người chết à?”
Tạ Mỹ Ngọc thấp giọng nói: “Đừng nói bậy.”
Nghe Phí Nhã Như nói như vậy, mọi người đều đi đến nhìn dưới tấm kính, tất cả đều là ảnh chụp một nhà ba người của bọn họ, cũng có ảnh chụp chung một nhà ba người nhưng chẳng có liên quan gì đến Trần Linh Linh cả, mọi người cười đến mức hạnh phúc xán lạn.
Trần Linh Linh rưng rưng nước mắt nhìn Trần Kiến Cường: “Ba à, con chỉ cần bằng khe liệt sĩ và huy chương thôi ạ, không cần những thứ khác đâu ba.”
Trần Kiến Cường thấy Trần Linh Linh ra vẻ ở trước mặt mọi người, tức giận đến mức giơ tay lên: “Mày không phải già vở! Có phải muốn mọi người chê cười tao mày mới vui vẻ phải không?”
Nghe thấy lời này mọi người ở đây đều phẫn nộ, tay của Trần Kiến Cường bị chủ nhiệm Tiền giữ chặt: “Trần Kiến Cường, còn có lương tâm hay không, Trang Yến là vợ của ông. Em ấy mới mất được hai ba tháng ông đã muốn tái hôn, ông dùng lý do là đứa nhỏ thiếu người chăm sóc. Cuối cùng các người ở phòng mà có công lao của Trang Yến, dựa vào em ấy mới chuyển thành công công việc bảo dưỡng, cầm tiền trợ cấp của em ấy để lại cho con gái, xé sạch sẽ ảnh mà em ấy chụp, đuổi con gái em ấy tới trên ban công. Ngày mai tôi sẽ đi báo cáo với thư ký Từ.”
Chủ nhiệm Đào hỏi Tạ Mỹ Ngọc: “Linh Linh muốn bằng khen liệt sĩ và huy chương phải không? Không phải các người cũng vứt đi rồi đấy chứ?”
Tạ Mỹ Ngọc đến phòng sát bên cạnh lấy bằng khen liệt sĩ và huy chương lại đây, Trần Linh Linh nhận lấy ôm ở trong tay.
“Nói đến bằng khen liệt sĩ, Trang Yến mất cũng đã sắp được tám năm, tiền trợ cấp hàng tháng cho Linh Linh mới 25 tệ? Tám năm cũng có chỉ có 2400 tệ, tiền này có lẽ chắc là của Linh Linh nhỉ? Linh Linh cũng trưởng thành rồi, hay là đưa cho Linh Linh cầm đi?” Dì Trương nhô đầu ra nói, bà xem náo nhiệt nên không sợ chuyện này lớn.
“Đúng vậy! Sau này Linh Linh cũng có một món của hồi môn.” Người ở bên cạnh phụ họa theo.
Hơn hai nghìn tệ ở niên đại này chính là một số tiền khổng lồ, Tạ Mỹ Ngọc kêu lên: “Ngày thường Linh Linh không cần ăn không cần uống sao?”
“Phí Nhã Như nhà các người không có món tiền trợ cấp này, ăn uống may mặc còn tốt hơn Linh Linh? Nuôi con cái không phải là trách nhiệm của ba mẹ sao?”
Cô bỏ ảnh vào chiếc hộp sắt, ôm hộp sắt vào, đứng lên cúi đầu nhìn mặt kính của chiếc bàn vuông nhỏ, bên trong đều để ảnh chụp một nhà ba người bọn họ, không nói lời nào, nước mắt rơi tí tách lên chiếc bàn vuông nhỏ.
Loại tình huống này, ai nhìn mà không rung động, ai không muốn cùng rơi nước mắt, chủ nhiệm Đào lau nước mắt tiến đến ôm lấy Trần Linh Linh: “Linh Linh, đừng có khóc mà!”
“Dì ơi! Trước kia ảnh chụp của mẹ đều để ở dưới chỗ này, bọn họ xé ảnh của mẹ đi, định vứt đi nhưng cháu nhặt về. Cháu sợ có một ngày mình sẽ không nhớ rõ dáng vẻ của mẹ nữa.”
Lời của cô khiến cho mọi người ở đây khóc theo, Trần Linh Linh học Tạ Mỹ Ngọc, chỉ rớt nước mắt chứ không rớt nước mũi, ngẩng đầu: “Ba ơi, ba có thể cho con bằng khen liệt sĩ và huy chương của mẹ và ông ngoại không ạ? Con không cần bằng khen gia đình liệt sĩ đâu, cái đó mọi người cứ cầm đi ạ. Con chỉ muốn giữ để có cái nhớ về thôi ạ?”
Phí Nhã Như tức giận đến sắp phát điên rồi: “Trần Linh Linh, em không cảm thấy buồn cười sao? Chẳng lẽ người sống chúng tôi phải để ảnh cùng người chết à?”
Tạ Mỹ Ngọc thấp giọng nói: “Đừng nói bậy.”
Nghe Phí Nhã Như nói như vậy, mọi người đều đi đến nhìn dưới tấm kính, tất cả đều là ảnh chụp một nhà ba người của bọn họ, cũng có ảnh chụp chung một nhà ba người nhưng chẳng có liên quan gì đến Trần Linh Linh cả, mọi người cười đến mức hạnh phúc xán lạn.
Trần Linh Linh rưng rưng nước mắt nhìn Trần Kiến Cường: “Ba à, con chỉ cần bằng khe liệt sĩ và huy chương thôi ạ, không cần những thứ khác đâu ba.”
Trần Kiến Cường thấy Trần Linh Linh ra vẻ ở trước mặt mọi người, tức giận đến mức giơ tay lên: “Mày không phải già vở! Có phải muốn mọi người chê cười tao mày mới vui vẻ phải không?”
Nghe thấy lời này mọi người ở đây đều phẫn nộ, tay của Trần Kiến Cường bị chủ nhiệm Tiền giữ chặt: “Trần Kiến Cường, còn có lương tâm hay không, Trang Yến là vợ của ông. Em ấy mới mất được hai ba tháng ông đã muốn tái hôn, ông dùng lý do là đứa nhỏ thiếu người chăm sóc. Cuối cùng các người ở phòng mà có công lao của Trang Yến, dựa vào em ấy mới chuyển thành công công việc bảo dưỡng, cầm tiền trợ cấp của em ấy để lại cho con gái, xé sạch sẽ ảnh mà em ấy chụp, đuổi con gái em ấy tới trên ban công. Ngày mai tôi sẽ đi báo cáo với thư ký Từ.”
Chủ nhiệm Đào hỏi Tạ Mỹ Ngọc: “Linh Linh muốn bằng khen liệt sĩ và huy chương phải không? Không phải các người cũng vứt đi rồi đấy chứ?”
Tạ Mỹ Ngọc đến phòng sát bên cạnh lấy bằng khen liệt sĩ và huy chương lại đây, Trần Linh Linh nhận lấy ôm ở trong tay.
“Nói đến bằng khen liệt sĩ, Trang Yến mất cũng đã sắp được tám năm, tiền trợ cấp hàng tháng cho Linh Linh mới 25 tệ? Tám năm cũng có chỉ có 2400 tệ, tiền này có lẽ chắc là của Linh Linh nhỉ? Linh Linh cũng trưởng thành rồi, hay là đưa cho Linh Linh cầm đi?” Dì Trương nhô đầu ra nói, bà xem náo nhiệt nên không sợ chuyện này lớn.
“Đúng vậy! Sau này Linh Linh cũng có một món của hồi môn.” Người ở bên cạnh phụ họa theo.
Hơn hai nghìn tệ ở niên đại này chính là một số tiền khổng lồ, Tạ Mỹ Ngọc kêu lên: “Ngày thường Linh Linh không cần ăn không cần uống sao?”
“Phí Nhã Như nhà các người không có món tiền trợ cấp này, ăn uống may mặc còn tốt hơn Linh Linh? Nuôi con cái không phải là trách nhiệm của ba mẹ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.