[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Chương 2: Xuyên Sách (2)
Tiểu Bàn Cam
24/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong sách vai chính là mẹ ruột của Phí Nhã Như - nữ sĩ Tạ Mỹ Ngọc. Nữ sĩ Tạ dáng vóc yêu kiều lả lướt, ngực ra ngực eo ra eo, mông thì ưỡn ra, nhìn bề ngoài vô cùng yêu mị hấp dẫn, nội tâm là nồng nhiệt hiền thục.
Một người đẹp như lửa như băng vậy mà gặp người không tốt, sau khi gả cho con trai của lãnh đạo đơn vị, bị bạo hành, bị đánh đến mức mất đi khả năng sinh con, đám người kia chê bà không sinh được con trai nên tìm tiểu tam.
Từ đó cuộc sống của hai mẹ còn càng tối tăm, cứ như vậy trôi qua đến lúc về hưu, cứ chờ người đàn ông của bà đi ra ngoài hồi tâm trở về, chỉ lo chăm sóc con cái, cuộc sống muốn cặn bã bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn hẹn hạ bao nhiêu thì có bấy nhiêu hèn hạ.
Cả đời Tạ Mỹ Ngọc khổ sở, trên đường phố bà gặp được trúc mã của mình, trúc mã lớn tuổi nhưng phong độ nhẹ nhàng, có tuổi nhưng không bị thời gian tàn phá như bà, bà nào dám bước đến chào hỏi? Không nghĩ đến chỉ liếc mắt thì ông già đeo kính đã nhận ra bà.
Nhớ năm đó, trúc mã cùng bà lớn lên trong ngõ hẻm, vốn hả thanh mai hợp với trúc mã nhưng năm đó công việc của trúc mã quá sáng lạng, là công nhân đốt khí trong phi trường, lại là con trai của tổng giám đốc công ty bách hóa nổi tiếng. Bà không biết phải làm sao nên buông tay trúc mã chọn con trai lãnh đạo.
Sau khi trúc mã vào phi trường, vì xuất thân là giai cấp vô sản cưới được nữ tiếp viên hàng không, ba của nữ tiếp viên đó là phi công đời thứ nhất, hy sinh trên chiến trường Triều Tiên, làm cho người ta thổn thức chính là vị nữ tiếp viên này cũng vì cứ trẻ nhỏ mà rơi xuống nước hy sinh, từ đó trúc mã một mình ôm đứa con không tái giá.
Hai ông bà tóc hoa tiêu, cảm khái bỏ qua năm cũ, lúc bà khóc nấc như một đứa trẻ, chỉ hận bản thân mình ban đầu không biết quý trọng người trước mặt.
Sau khi hối hận, tạ nữ sĩ sống lại, sống lại lúc kết hôn được tám năm, cuộc sống của bà lúc này cũng hỏng bét, bà dùng nữa năm xử lý xong mọi chuyện, ly hôn với người đàn ông bạo hành, tìm đến Trần Kiến Mạnh. Giờ phút này, Trần Kiến Mạnh để tang vợ chưa được hai tháng.
Vợ chết, đứa con còn nhỏ mình lại hay làm việc ban đêm nên cần người chăm sóc, quan trọng hơn là ông nói với lãnh đạo nữ sĩ Tạ không còn khả năng sinh con, bà ấy chỉ mang một đứa trẻ tới đây vì thế tuyệt nhiên sẽ không bạc đãi con gái mình.
Cân nhắc hoàn cảnh thực tế của Trần Kiến Mạnh, lãnh đạo ủng hộ Trần Kiến Mạnh kết hôn lần nữa.
Trong sách sau khi cưới hai người ngọt ngào thân mật, ân ân ái án, coi con gái đối phương như con gái mình, một đường Trần Kiến Mạnh đi đến làm lãnh đạo công ty hàng không, tóm lại toàn văn sủng ngọt.
Lúc Trần Linh Linh vừa xuyên đến, còn tưởng rằng ông trời già nhìn thấy cô nữa đời phiền não với mẹ kế tâm cơ, cho nên kiếp này cho cô một người mẹ kế tốt, để cảm nhận được cái hạnh phúc gọi là 'đứa trẻ có mẹ thì như bảo bối'.
Nhưng mà khi ký ức của nguyên chủ vào đầu, khi dung hợp vào trong trí nhớ của Trần Linh Linh, cô hận không thể giết chết cha ruột nguyên chủ và mẹ kê, nhân tiên quất luôn bà chị bạch liên hoa con của mẹ kế.
Xem đi! Cô ta phải diễn tròn vai người chị tốt.
Phí Nhã Như dịu dàng cười: "Linh Linh, vẽ báo tường à?"
Trần Linh Linh trả lời đơn giản: "Đúng!"
"Chị đi về trước, em đừng về quá muộn để ba mẹ lo lắng, biết chưa?"
"Ừ!" Lại trả lời cực kỳ đơn giản.
Trong sách vai chính là mẹ ruột của Phí Nhã Như - nữ sĩ Tạ Mỹ Ngọc. Nữ sĩ Tạ dáng vóc yêu kiều lả lướt, ngực ra ngực eo ra eo, mông thì ưỡn ra, nhìn bề ngoài vô cùng yêu mị hấp dẫn, nội tâm là nồng nhiệt hiền thục.
Một người đẹp như lửa như băng vậy mà gặp người không tốt, sau khi gả cho con trai của lãnh đạo đơn vị, bị bạo hành, bị đánh đến mức mất đi khả năng sinh con, đám người kia chê bà không sinh được con trai nên tìm tiểu tam.
Từ đó cuộc sống của hai mẹ còn càng tối tăm, cứ như vậy trôi qua đến lúc về hưu, cứ chờ người đàn ông của bà đi ra ngoài hồi tâm trở về, chỉ lo chăm sóc con cái, cuộc sống muốn cặn bã bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn hẹn hạ bao nhiêu thì có bấy nhiêu hèn hạ.
Cả đời Tạ Mỹ Ngọc khổ sở, trên đường phố bà gặp được trúc mã của mình, trúc mã lớn tuổi nhưng phong độ nhẹ nhàng, có tuổi nhưng không bị thời gian tàn phá như bà, bà nào dám bước đến chào hỏi? Không nghĩ đến chỉ liếc mắt thì ông già đeo kính đã nhận ra bà.
Nhớ năm đó, trúc mã cùng bà lớn lên trong ngõ hẻm, vốn hả thanh mai hợp với trúc mã nhưng năm đó công việc của trúc mã quá sáng lạng, là công nhân đốt khí trong phi trường, lại là con trai của tổng giám đốc công ty bách hóa nổi tiếng. Bà không biết phải làm sao nên buông tay trúc mã chọn con trai lãnh đạo.
Sau khi trúc mã vào phi trường, vì xuất thân là giai cấp vô sản cưới được nữ tiếp viên hàng không, ba của nữ tiếp viên đó là phi công đời thứ nhất, hy sinh trên chiến trường Triều Tiên, làm cho người ta thổn thức chính là vị nữ tiếp viên này cũng vì cứ trẻ nhỏ mà rơi xuống nước hy sinh, từ đó trúc mã một mình ôm đứa con không tái giá.
Hai ông bà tóc hoa tiêu, cảm khái bỏ qua năm cũ, lúc bà khóc nấc như một đứa trẻ, chỉ hận bản thân mình ban đầu không biết quý trọng người trước mặt.
Sau khi hối hận, tạ nữ sĩ sống lại, sống lại lúc kết hôn được tám năm, cuộc sống của bà lúc này cũng hỏng bét, bà dùng nữa năm xử lý xong mọi chuyện, ly hôn với người đàn ông bạo hành, tìm đến Trần Kiến Mạnh. Giờ phút này, Trần Kiến Mạnh để tang vợ chưa được hai tháng.
Vợ chết, đứa con còn nhỏ mình lại hay làm việc ban đêm nên cần người chăm sóc, quan trọng hơn là ông nói với lãnh đạo nữ sĩ Tạ không còn khả năng sinh con, bà ấy chỉ mang một đứa trẻ tới đây vì thế tuyệt nhiên sẽ không bạc đãi con gái mình.
Cân nhắc hoàn cảnh thực tế của Trần Kiến Mạnh, lãnh đạo ủng hộ Trần Kiến Mạnh kết hôn lần nữa.
Trong sách sau khi cưới hai người ngọt ngào thân mật, ân ân ái án, coi con gái đối phương như con gái mình, một đường Trần Kiến Mạnh đi đến làm lãnh đạo công ty hàng không, tóm lại toàn văn sủng ngọt.
Lúc Trần Linh Linh vừa xuyên đến, còn tưởng rằng ông trời già nhìn thấy cô nữa đời phiền não với mẹ kế tâm cơ, cho nên kiếp này cho cô một người mẹ kế tốt, để cảm nhận được cái hạnh phúc gọi là 'đứa trẻ có mẹ thì như bảo bối'.
Nhưng mà khi ký ức của nguyên chủ vào đầu, khi dung hợp vào trong trí nhớ của Trần Linh Linh, cô hận không thể giết chết cha ruột nguyên chủ và mẹ kê, nhân tiên quất luôn bà chị bạch liên hoa con của mẹ kế.
Xem đi! Cô ta phải diễn tròn vai người chị tốt.
Phí Nhã Như dịu dàng cười: "Linh Linh, vẽ báo tường à?"
Trần Linh Linh trả lời đơn giản: "Đúng!"
"Chị đi về trước, em đừng về quá muộn để ba mẹ lo lắng, biết chưa?"
"Ừ!" Lại trả lời cực kỳ đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.