[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 15:
Nguyện Bán Tường Vi
28/05/2024
Thật ra thì Đồng Vãn không có hảo cảm với thôn dân của thôn Tú Hà, tại sao nguyên chủ và Lâm Hoài Đông bị ép kết hôn, cô rất rõ ràng.
Chẳng qua sau hai lần tiếp xúc, Đồng Vãn phát hiện, cũng không thể vơ đũa cả nắm, mặc kệ ở đâu, hoàn cảnh gì, con người đều sẽ có tốt có xấu.
Mặc dù hơi bất ngờ khi vợ của chú Trần cho mình đồ ăn, lại nhìn hình dáng, chắc là trứng gà.
Ở thời đại một năm không thể thấy thức ăn mặn được mấy lần này, mấy quả trứng gà chắc chắn là quà lớn, Đồng Vãn không thể nhận, cô vội vàng đứng dậy muốn từ chối.
Không ngờ Trần Duẫn Đức đã nhanh chóng đóng hòm thuốc, nhấc chân đi.
Đồng Vã ... cô thật sự chưa từng trải qua tình huống như vậy, cầu cứu nhìn bạn thân.
Hàn Tuệ Tuệ trừng bạn tốt, đưa tay ấn cô ngồi xuống ghế: “Em ngồi xuống trước đã, đầu không đau nữa rồi? Chị đi trả...”
Khi nói chuyện, cô ấy đã đứng lên, xách túi đuổi theo.
Hồi lâu, lúc Đồng Vãn chống đầu ngủ gà ngủ gật, cuối cùng cũng chờ được Hàn Tuệ Tuệ trở lại rồi.
Nhưng thấy cô ấy xách theo trứng gà, nhất thời cũng không biết nói gì mới được.
“Được rồi, chị không từ chối nổi chú Trần, đúng lúc chỗ chị có nửa cân bánh bơ, buổi chiều đem đi tặng làm quà đáp lễ. Cháu trai nhà chú Trần hơn ba tuổi, ăn được rồi, ăn cơm sáng đã, cũng sắp chín giờ rồi.” Hàn Tuệ Tuệ lại đặt trứng gà lên bàn, căn dặn.
“Chỗ em có rất nhiều đồ ăn, mấy ngày trước dì út nhờ bạn gửi cho em một bọc lớn, chị quên rồi à? Chị giữ lại bánh bơ ăn lót bụng đi.”
Nói đến dì út, Đồng Vãn cau mày, nếu đã chiếm cơ thể của nguyên chủ, cho dù sau khi nguyên chủ chết thì mình mới sống lại, cũng là có được ân huệ to lớn của người ta.
Đối với người thân mà nguyên chủ để ý, tất nhiên cô không thể mặc kệ.
Trong trí nhớ, dì út và dượng út đều dạy đại học, vốn dĩ bởi vì tổ tiên có bối cảnh cách mạng nên không bị liên lụy.
Chẳng qua nguyên chủ và em họ càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng đẹp, nhất là Đồng Vãn sau khi trưởng thành, không biết đã chọc phải ánh mắt của bao nhiêu người.
Chuyện về sau, không hề hiếm thấy, họ bị người ta hãm hại, khi lục soát ra sách nước ngoài ở trong nhà, hai vợ chồng dì út đã quyết định đưa nguyên chủ đi.
Nhưng... Đồng Vãn biết rõ, năm nay em gái họ cũng 14 tuổi rồi, trổ mã như hoa, ở trong mắt một vài súc sinh, có lúc tuổi tác càng nhỏ càng không an toàn.
Nghĩ đến vụ án cưỡng hiếp trẻ em từng thấy trên báo trước đây, trái tim của Đồng Vãn siết lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, xem ra cô phải nhanh chóng đứng vững chân, tốt nhất có thể đón cả nhà dì út, cho dù không được, cũng phải đón được em gái họ trước...
“Em sao thế? Đầu lại đau rồi à?” Hàn Tuệ Tuệ đổ bát nước, xoay người thì thấy biểu cảm nghiêm túc của bạn tốt.
“Không có, em tốt hơn nhiều rồi, ăn cơm thôi.”
“Thật sự không sao à?”
“Chị yên tâm đi.”
Cơm sáng còn rất nhiều, một mình Đồng Vãn không ăn hết, vừa hay Hàn Tuệ Tuệ cũng chưa ăn, hai người bèn chia nhau, Đồng Vãn đè xuống cảm xúc lẫn lộn trong lòng, đổi đề tài: “Bây giờ một ngày chị được bao nhiêu điểm công? Công việc nhẹ nhàng nhất trong thôn là gì?”
Hàn Tuệ Tuệ bóc trứng cho Đồng Vãn, sau đó nhân lúc cô không chú ý, trực tiếp ném vào trong bát cháo của Đồng Vãn, cố ra vẻ chê bai nói: “Rơi vào bát của em rồi, chị không ăn đâu.”
Chẳng qua sau hai lần tiếp xúc, Đồng Vãn phát hiện, cũng không thể vơ đũa cả nắm, mặc kệ ở đâu, hoàn cảnh gì, con người đều sẽ có tốt có xấu.
Mặc dù hơi bất ngờ khi vợ của chú Trần cho mình đồ ăn, lại nhìn hình dáng, chắc là trứng gà.
Ở thời đại một năm không thể thấy thức ăn mặn được mấy lần này, mấy quả trứng gà chắc chắn là quà lớn, Đồng Vãn không thể nhận, cô vội vàng đứng dậy muốn từ chối.
Không ngờ Trần Duẫn Đức đã nhanh chóng đóng hòm thuốc, nhấc chân đi.
Đồng Vã ... cô thật sự chưa từng trải qua tình huống như vậy, cầu cứu nhìn bạn thân.
Hàn Tuệ Tuệ trừng bạn tốt, đưa tay ấn cô ngồi xuống ghế: “Em ngồi xuống trước đã, đầu không đau nữa rồi? Chị đi trả...”
Khi nói chuyện, cô ấy đã đứng lên, xách túi đuổi theo.
Hồi lâu, lúc Đồng Vãn chống đầu ngủ gà ngủ gật, cuối cùng cũng chờ được Hàn Tuệ Tuệ trở lại rồi.
Nhưng thấy cô ấy xách theo trứng gà, nhất thời cũng không biết nói gì mới được.
“Được rồi, chị không từ chối nổi chú Trần, đúng lúc chỗ chị có nửa cân bánh bơ, buổi chiều đem đi tặng làm quà đáp lễ. Cháu trai nhà chú Trần hơn ba tuổi, ăn được rồi, ăn cơm sáng đã, cũng sắp chín giờ rồi.” Hàn Tuệ Tuệ lại đặt trứng gà lên bàn, căn dặn.
“Chỗ em có rất nhiều đồ ăn, mấy ngày trước dì út nhờ bạn gửi cho em một bọc lớn, chị quên rồi à? Chị giữ lại bánh bơ ăn lót bụng đi.”
Nói đến dì út, Đồng Vãn cau mày, nếu đã chiếm cơ thể của nguyên chủ, cho dù sau khi nguyên chủ chết thì mình mới sống lại, cũng là có được ân huệ to lớn của người ta.
Đối với người thân mà nguyên chủ để ý, tất nhiên cô không thể mặc kệ.
Trong trí nhớ, dì út và dượng út đều dạy đại học, vốn dĩ bởi vì tổ tiên có bối cảnh cách mạng nên không bị liên lụy.
Chẳng qua nguyên chủ và em họ càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng đẹp, nhất là Đồng Vãn sau khi trưởng thành, không biết đã chọc phải ánh mắt của bao nhiêu người.
Chuyện về sau, không hề hiếm thấy, họ bị người ta hãm hại, khi lục soát ra sách nước ngoài ở trong nhà, hai vợ chồng dì út đã quyết định đưa nguyên chủ đi.
Nhưng... Đồng Vãn biết rõ, năm nay em gái họ cũng 14 tuổi rồi, trổ mã như hoa, ở trong mắt một vài súc sinh, có lúc tuổi tác càng nhỏ càng không an toàn.
Nghĩ đến vụ án cưỡng hiếp trẻ em từng thấy trên báo trước đây, trái tim của Đồng Vãn siết lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, xem ra cô phải nhanh chóng đứng vững chân, tốt nhất có thể đón cả nhà dì út, cho dù không được, cũng phải đón được em gái họ trước...
“Em sao thế? Đầu lại đau rồi à?” Hàn Tuệ Tuệ đổ bát nước, xoay người thì thấy biểu cảm nghiêm túc của bạn tốt.
“Không có, em tốt hơn nhiều rồi, ăn cơm thôi.”
“Thật sự không sao à?”
“Chị yên tâm đi.”
Cơm sáng còn rất nhiều, một mình Đồng Vãn không ăn hết, vừa hay Hàn Tuệ Tuệ cũng chưa ăn, hai người bèn chia nhau, Đồng Vãn đè xuống cảm xúc lẫn lộn trong lòng, đổi đề tài: “Bây giờ một ngày chị được bao nhiêu điểm công? Công việc nhẹ nhàng nhất trong thôn là gì?”
Hàn Tuệ Tuệ bóc trứng cho Đồng Vãn, sau đó nhân lúc cô không chú ý, trực tiếp ném vào trong bát cháo của Đồng Vãn, cố ra vẻ chê bai nói: “Rơi vào bát của em rồi, chị không ăn đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.