[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 17:
Nguyện Bán Tường Vi
28/05/2024
Hạ Yến miễn cưỡng ngước mắt, sau đó lộ ra răng trắng, cười vô cùng nguy hiểm: “Cút!”
“Vâng! Em đây cút ngay.” Lúc nói chuyện, Trần Dũng thuần thục né tránh cái chân đạp về phía mình, cười hi hi vào phòng lật tìm đồ mua giúp Hạ Yến.
“Chậc...” Hạ Yến thu chân dài, rảnh rỗi tựa lưng vào ghế, trong đầu bất ngờ nghĩ đến người vợ trên danh nghĩa đó.
Mấy tháng trước, huyện Phong Hải xảy ra một chuyện rất lớn, khi cảnh sát nhân dân của đồn công an huyện đang điều tra người mất tích thì cũng mất tin tức. Mười mấy ngày, không nhắc trước đây mất tích trên trăm người, chỉ cảnh sát nhân dân của đồn công an đã mất tích 9 người rồi.
Vì không để dân chúng khủng hoảng, tin tức đã bị phong tỏa, nhưng mà trong tổ chức lại chưa từng buông lỏng, phái lượng lớn sức người đi điều tra.
Cũng không biết có phải đánh rắn động cỏ rồi không, tóm lại, hai ba tháng qua, đám người xấu đó giống như con rùa đen rúc đầu, không ra mặt nữa. Cảnh sát, quân đội phái mấy đội ngũ tới, cũng chỉ tìm được phạm vi đại khái, không tiến thêm được tấc nào nữa.
Có người phân tích, chắc là đám người này đã ẩn núp trong núi sâu phía sâu thôn Tú Hà.
Núi tên là Thanh Sơn.
Nghe bình thường không có gì lạ, nhưng là một dãy núi chiếm diện tích lớn, vật liệu phong phú.
Muốn tìm người trong dãy núi mênh mông vô bờ này, ở thời đại chỉ có thể dựa vào nhân lực, có thể tưởng tượng được mức độ khó khăn trong đó.
Cho dù tổ chức có quyết đoán phái mấy đoàn người tìm trong núi, cũng bởi vì kiêng dè sự an nguy của con tin mà bó tay bó chân.
Người xấu nhất định phải bắt, người trong nước cũng không sợ khó khăn.
Nhưng... Không phải bất đắc dĩ, thì vẫn dùng trí thì hơn.
Cũng vào lúc này, quân nhân tại chức duy nhất của thôn Tú Hà—— tên là Lâm Hoài Đông, tiến vào trong tầm mắt của các lãnh đạo.
Chẳng qua vẫn không đợi họ vui mừng khi có lựa chọn có sẵn, thì phát hiện Lâm Hoài Đông tốt đấy, nhưng lại là chính ủy văn chức, bản lĩnh trong tay không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ.
Mà người cộng tác của Lâm Hoài Đông là Hạ Yến, nhưng nhân tài đứng đầu mọi mặt trận, đó là nhân vật lẫy lừng cả quân khu.
Lại được biết Lâm Hoài Đông làm lính từ khi 17 tuổi, tới bây giờ 28 tuổi, 11 năm qua cũng chưa từng về quê quán, các lãnh đạo đã có một kế hoạch to gan hơn.
Thế là, hơn một tháng sau, Hạ Yến chân què, mặt đầy rau, che giấu ngoại hình lấy danh nghĩa của Lâm Hoài Đông, giải ngũ về nhà.
Lại mượn lý do dưỡng chân, tránh thôn dân, thỉnh thoảng vào Thanh Sơn tìm dấu vết.
Sau đó... Tình thế bắt buộc... Kết hôn giả.
Liếc thuốc trên bàn, lại nghĩ tới cô gái nhỏ bôi đen mặt ở nhà, cho dù Hạ Yến lạnh lùng như vậy, cũng không tránh khỏi xoa xoa ấn đường.
…
Ăn cơm sáng, Hàn Tuệ Tuệ lại kéo Đồng Vãn về giường nghỉ ngơi, mình thu dọn chén đũa sạch sẽ.
Chờ quay lại từ phòng bếp, thấy Vãn Vãn vẫn mở mắt, cô ấy tùy ý lau bàn tay vẫn ướt lên quần, lo lắng hỏi: “Không ngủ được à? Đầu đau không chịu nổi sao?”
Đồng Vãn chớp mắt: “Không đau nữa, y thuật của chú Trần rất tốt.”
“Vâng! Em đây cút ngay.” Lúc nói chuyện, Trần Dũng thuần thục né tránh cái chân đạp về phía mình, cười hi hi vào phòng lật tìm đồ mua giúp Hạ Yến.
“Chậc...” Hạ Yến thu chân dài, rảnh rỗi tựa lưng vào ghế, trong đầu bất ngờ nghĩ đến người vợ trên danh nghĩa đó.
Mấy tháng trước, huyện Phong Hải xảy ra một chuyện rất lớn, khi cảnh sát nhân dân của đồn công an huyện đang điều tra người mất tích thì cũng mất tin tức. Mười mấy ngày, không nhắc trước đây mất tích trên trăm người, chỉ cảnh sát nhân dân của đồn công an đã mất tích 9 người rồi.
Vì không để dân chúng khủng hoảng, tin tức đã bị phong tỏa, nhưng mà trong tổ chức lại chưa từng buông lỏng, phái lượng lớn sức người đi điều tra.
Cũng không biết có phải đánh rắn động cỏ rồi không, tóm lại, hai ba tháng qua, đám người xấu đó giống như con rùa đen rúc đầu, không ra mặt nữa. Cảnh sát, quân đội phái mấy đội ngũ tới, cũng chỉ tìm được phạm vi đại khái, không tiến thêm được tấc nào nữa.
Có người phân tích, chắc là đám người này đã ẩn núp trong núi sâu phía sâu thôn Tú Hà.
Núi tên là Thanh Sơn.
Nghe bình thường không có gì lạ, nhưng là một dãy núi chiếm diện tích lớn, vật liệu phong phú.
Muốn tìm người trong dãy núi mênh mông vô bờ này, ở thời đại chỉ có thể dựa vào nhân lực, có thể tưởng tượng được mức độ khó khăn trong đó.
Cho dù tổ chức có quyết đoán phái mấy đoàn người tìm trong núi, cũng bởi vì kiêng dè sự an nguy của con tin mà bó tay bó chân.
Người xấu nhất định phải bắt, người trong nước cũng không sợ khó khăn.
Nhưng... Không phải bất đắc dĩ, thì vẫn dùng trí thì hơn.
Cũng vào lúc này, quân nhân tại chức duy nhất của thôn Tú Hà—— tên là Lâm Hoài Đông, tiến vào trong tầm mắt của các lãnh đạo.
Chẳng qua vẫn không đợi họ vui mừng khi có lựa chọn có sẵn, thì phát hiện Lâm Hoài Đông tốt đấy, nhưng lại là chính ủy văn chức, bản lĩnh trong tay không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ.
Mà người cộng tác của Lâm Hoài Đông là Hạ Yến, nhưng nhân tài đứng đầu mọi mặt trận, đó là nhân vật lẫy lừng cả quân khu.
Lại được biết Lâm Hoài Đông làm lính từ khi 17 tuổi, tới bây giờ 28 tuổi, 11 năm qua cũng chưa từng về quê quán, các lãnh đạo đã có một kế hoạch to gan hơn.
Thế là, hơn một tháng sau, Hạ Yến chân què, mặt đầy rau, che giấu ngoại hình lấy danh nghĩa của Lâm Hoài Đông, giải ngũ về nhà.
Lại mượn lý do dưỡng chân, tránh thôn dân, thỉnh thoảng vào Thanh Sơn tìm dấu vết.
Sau đó... Tình thế bắt buộc... Kết hôn giả.
Liếc thuốc trên bàn, lại nghĩ tới cô gái nhỏ bôi đen mặt ở nhà, cho dù Hạ Yến lạnh lùng như vậy, cũng không tránh khỏi xoa xoa ấn đường.
…
Ăn cơm sáng, Hàn Tuệ Tuệ lại kéo Đồng Vãn về giường nghỉ ngơi, mình thu dọn chén đũa sạch sẽ.
Chờ quay lại từ phòng bếp, thấy Vãn Vãn vẫn mở mắt, cô ấy tùy ý lau bàn tay vẫn ướt lên quần, lo lắng hỏi: “Không ngủ được à? Đầu đau không chịu nổi sao?”
Đồng Vãn chớp mắt: “Không đau nữa, y thuật của chú Trần rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.