[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 21:
Nguyện Bán Tường Vi
28/05/2024
Điều kiện gia đình của Lý Quyên không tệ, sau khi lập gia đình thì chồng có tay nghề, cho dù là mấy năm mất mùa, gia đình cũng không quá khó khăn, hơn nữa con dâu cả theo con trai đều là công nhân của nhà máy dệt huyện thành, nhà thím ấy thiếu gì cũng sẽ không thiếu vải, cho nên thật sự không để ý đến một tấm vải nhỏ.
Nhưng cô gái nhớ, còn đưa tới, trong lòng bà cũng yên tâm.
Chẳng qua là không ngờ cầm lấy túi vải, mới phát hiện trọng lượng không đúng.
Cởi ra nhìn, người tốt, bên trong lại là một bọc nhỏ đường đỏ, đây là món đồ rất qusy: “Thanh niên trí thức Đồng, cháu... đây là?”
Đồng Vãn: “Nhà gửi cho cháu, tôi cũng uống không xong, nghe nói con dâu thím sắp sinh đứa thứ hai, nếu như không chê thì thím hãy nhận lấy, cho cô ấy bồi bổ.”
Nhất định Lý Quyên là không tin mấy lời như uống không hết, đâu có nước đường uống không hết, nếu như là thứ khác, có thể thím ấy sẽ từ chối, nhà họ không phải người thích chiếm đồ của người khác.
Chẳng qua đây là đường đỏ, khó mua hơn đường trắng nhiều, nếu như con dâu uống sau khi sinh con, chắc chắn sẽ tốt cho cơ thể.
Nghĩ như vậy, bàn tay cầm đường đỏ của Lý Quyên theo bản năng liền siết chặt.
Rất lâu, thím cắn răng nói: “Cô gái, thím thật sự cần dùng đường đỏ, thím mặt dày nhận lấy, nhưng thím không muốn lấy không của cháu, thím đổi với cháu!”
Vốn dĩ Đồng Vãn mượn cơ hội lần này, tạo ra ấn tượng tốt, nhờ vào nguyên chủ giống như mình, của cải rất phong phú, cô thật sự không thèm để ý chút đường đỏ này: “Không cần, thím, chỉ chút đường đỏ thôi, đêm qua và sáng nay chú Trần đều giúp cháu khám bệnh, cũng không nhận gì của cháu. Thím khách sáo như vậy, sau này cháu bệnh cũng ngại làm phiền chú Trần.”
“Phỉ phui cái mồm! Cô gái này, đâu có ai nguyền rủa mình mắc bệnh.” Nói xong, thím Lý còn thay Đồng Vãn phi hai tiếng xuống đất, giống như thật sự phi mất cái xui rủi không nhìn thấy vậy.
Đồng Vãn chưa từng thấy cách này, cảm thấy rất mới mẻ, đôi mắt trong trẻo hiện ra nụ cười: “Thím, cháu phải đi rồi, rảnh rỗi lại đến nói chuyện với thím.”
“Đã đi rồi à? Đợi đã, thím tìm ít đồ cho cháu mang về.”
“Không cần, không cần, cháu đi đây thím.”
“Vội cái gì, cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là chút rau trồng trong vườn, cho cháu mang về ăn, Hoài Đông không trồng rau... Bây giờ các cháu kết hôn rồi, sau này vẫn phải trồng, nếu không cuộc sống này sao có thể náo nhiệt...”
Người phụ nữ ôn tồn nói chuyện, không cho cô gái nhỏ từ chối, tiện tay nhặt lên một cái giỏ trúc đựng rau hái xuống lúc sáng.
Náo nhiệt gì đó là chuyện không thể nào, cuộc hôn nhân là tình huống gì, Đồng Vãn biết rõ trong lòng, nhưng cũng không thể nói rõ với thím Lý.
Cô chỉ cười không lên tiếng, nhìn thím Lý thật sự đựng rau, bèn không từ chối nữa, bên cô thật sự không có những thứ này, hơn nữa nhận lấy rau cũng có thể khiến thím Lý yên tâm.
Nhưng thấy thím ấy đựng càng lúc càng nhiều, thậm chí còn muốn vào ruộng hái, Đồng Vãn vội vàng ngăn cản: “Thím, nhiều quá rồi.”
“Đâu có nhiều, hai ba bữa có thể ăn hết rồi.”
Đồng Vãn: “Chúng cháu chỉ có hai người, không ăn hết đâu, hỏng rồi sẽ lãng phí.”
Nhưng cô gái nhớ, còn đưa tới, trong lòng bà cũng yên tâm.
Chẳng qua là không ngờ cầm lấy túi vải, mới phát hiện trọng lượng không đúng.
Cởi ra nhìn, người tốt, bên trong lại là một bọc nhỏ đường đỏ, đây là món đồ rất qusy: “Thanh niên trí thức Đồng, cháu... đây là?”
Đồng Vãn: “Nhà gửi cho cháu, tôi cũng uống không xong, nghe nói con dâu thím sắp sinh đứa thứ hai, nếu như không chê thì thím hãy nhận lấy, cho cô ấy bồi bổ.”
Nhất định Lý Quyên là không tin mấy lời như uống không hết, đâu có nước đường uống không hết, nếu như là thứ khác, có thể thím ấy sẽ từ chối, nhà họ không phải người thích chiếm đồ của người khác.
Chẳng qua đây là đường đỏ, khó mua hơn đường trắng nhiều, nếu như con dâu uống sau khi sinh con, chắc chắn sẽ tốt cho cơ thể.
Nghĩ như vậy, bàn tay cầm đường đỏ của Lý Quyên theo bản năng liền siết chặt.
Rất lâu, thím cắn răng nói: “Cô gái, thím thật sự cần dùng đường đỏ, thím mặt dày nhận lấy, nhưng thím không muốn lấy không của cháu, thím đổi với cháu!”
Vốn dĩ Đồng Vãn mượn cơ hội lần này, tạo ra ấn tượng tốt, nhờ vào nguyên chủ giống như mình, của cải rất phong phú, cô thật sự không thèm để ý chút đường đỏ này: “Không cần, thím, chỉ chút đường đỏ thôi, đêm qua và sáng nay chú Trần đều giúp cháu khám bệnh, cũng không nhận gì của cháu. Thím khách sáo như vậy, sau này cháu bệnh cũng ngại làm phiền chú Trần.”
“Phỉ phui cái mồm! Cô gái này, đâu có ai nguyền rủa mình mắc bệnh.” Nói xong, thím Lý còn thay Đồng Vãn phi hai tiếng xuống đất, giống như thật sự phi mất cái xui rủi không nhìn thấy vậy.
Đồng Vãn chưa từng thấy cách này, cảm thấy rất mới mẻ, đôi mắt trong trẻo hiện ra nụ cười: “Thím, cháu phải đi rồi, rảnh rỗi lại đến nói chuyện với thím.”
“Đã đi rồi à? Đợi đã, thím tìm ít đồ cho cháu mang về.”
“Không cần, không cần, cháu đi đây thím.”
“Vội cái gì, cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là chút rau trồng trong vườn, cho cháu mang về ăn, Hoài Đông không trồng rau... Bây giờ các cháu kết hôn rồi, sau này vẫn phải trồng, nếu không cuộc sống này sao có thể náo nhiệt...”
Người phụ nữ ôn tồn nói chuyện, không cho cô gái nhỏ từ chối, tiện tay nhặt lên một cái giỏ trúc đựng rau hái xuống lúc sáng.
Náo nhiệt gì đó là chuyện không thể nào, cuộc hôn nhân là tình huống gì, Đồng Vãn biết rõ trong lòng, nhưng cũng không thể nói rõ với thím Lý.
Cô chỉ cười không lên tiếng, nhìn thím Lý thật sự đựng rau, bèn không từ chối nữa, bên cô thật sự không có những thứ này, hơn nữa nhận lấy rau cũng có thể khiến thím Lý yên tâm.
Nhưng thấy thím ấy đựng càng lúc càng nhiều, thậm chí còn muốn vào ruộng hái, Đồng Vãn vội vàng ngăn cản: “Thím, nhiều quá rồi.”
“Đâu có nhiều, hai ba bữa có thể ăn hết rồi.”
Đồng Vãn: “Chúng cháu chỉ có hai người, không ăn hết đâu, hỏng rồi sẽ lãng phí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.