[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 31:
Nguyện Bán Tường Vi
06/06/2024
Bởi vì sau khi quyết định phụ trách cơm nước của ân nhân cứu mạng, buổi sáng Đồng Vãn đã đặt hết bột gạo dầu lương thực ở trong phòng bếp rồi
Không muốn mở tủ bát, lại phát hiện bên trong có không ít nguyên liệu nấu ăn, bên cạnh lọ dầu buổi trưa dùng hết một nửa cũng đặt một chai lọ dầu cỡ lớn.
Đồng Vãn: ...
Chai mới như vậy... thấy thế nào cũng không giống trước đây đã có, là mới mua đúng không?
Không phải nói, chỉ có chợ sáng sao?
Chẳng lẽ là chợ đen?
Nhìn đồ đạc còn lại, đều để lẫn lộn với đồ của cô, đây là quyết định không cho cô lấy lại à?
À... Đồng Vãn suy nghĩ mấy giây, không xoắn xuýt nữa, đưa tay cầm ra hai quả trứng gà, hầm bát canh trứng, lại đoán đàn ông ăn nhiều cơm nên cũng lấy thêm mấy cái bánh bao.
Dù sao thời tiết thế này, hôm nay không ăn hết, ngày mai cũng sẽ hỏng.
Nghĩ như vậy, đồ trên tay cô cũng nhanh nhẹn hơn rồi.
Chờ nồi cháo chín, chút thức ăn đã được chuẩn bị xong, Hạ Yến mãi không thấy đâu lại vào phòng bếp.
Đồng Vãn thấy anh xách gà hoang, chớp mắt: “Anh vào trong núi săn à?”
Hạ Yến ném con gà bị buộc móng xuống đất: Ừ, tôi vào trong núi.”
Anh quá lợi hại rồi, lại bắt được một con gà hoang về, Đồng Vãn cảm thấy mình không nên thèm ăn, dù sao đời sau món gì ngon cũng từng ăn rồi, nhưng không biết làm sao, cô không nhịn được nuốt nước miếng.
“Bây giờ tôi sẽ đi giết, buổi tối nấu canh được không? Chân của tôi cần dinh dưỡng.” Hạ Yến thu hết biểu cảm thèm ăn của cô gái nhỏ vào tầm mắt, dời tầm nhìn đi, che giấu nụ cười.
Vốn dĩ anh định trưa mai ăn con gà rừng này, lúc này thấy người nào đó thèm ăn nên lại thay đổi ý định
Đồng Vãn: “Được !”
“Anh Đông, hôm qua mặc kệ tên họ Lý đó một ngày, nghe đồng nghiệp trong sở nói nó đã hết huênh hoang rồi, nhưng im miệng không nói chuyện mất tích đó, cứ đòi gặp anh mới được.” Hôm qua về trấn, Trương Dũng luôn canh giữ trong đồn công an.
Gần một tháng, nhóm người phạm tội cũng xem như đã có tin tức, chắc chắn Lý Đại không thể xảy ra vấn đề.
Trời chưa sáng Hạ Yến đã trốn thôn dân lên đường, đến đồn công an, cũng chỉ khoảng bốn giờ sáng.
Bên cạnh căn phòng tạm thời nhốt Lý Đại, Hạ Yến ngồi thẳng lưng trên ghế, nghe lời nói của Trương Dũng thì cũng không nằm ngoài suy đoán, ngược lại có dự cảm xấu bởi vì thái độ vô cùng phấn khởi của Lý Đại.
Đột nhiên, anh căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, giọng cũng lạnh như muốn đóng băng: “Phải nắm bắt, hôm nay cho dù thế nào cũng phải cạy miệng Lý Đại ra.”
Trương Dũng rất ít khi thấy anh cả nhà mình lộ ra vẻ mặt như vậy, trong đầu chợt nghĩ đến cái gì, cậu ta chỉ cảm thấy sợ hãi, không thể tin nói: “Anh cả, anh nói...”
Trương Dũng quả thực không muốn nói câu kế tiếp ra khỏi miệng, nếu quả thật là như vậy ... sẽ to chuyện rồi
“... Đệt... Mẹ!” Hồi lâu, không có nghe thấy tiếng phản bác của anh lớn, Trương Dũng nhấc chân hung hăng đạp tường một phát, khi trong lòng bực bội sắp nổ tung, cuối cùng không nhịn được mắng một câu thô tục: “Anh cả, vậy thì chúng ta đi tìm tên khốn kiếp đó, bây giờ không cho nó mạnh miệng nữa.”
Không muốn mở tủ bát, lại phát hiện bên trong có không ít nguyên liệu nấu ăn, bên cạnh lọ dầu buổi trưa dùng hết một nửa cũng đặt một chai lọ dầu cỡ lớn.
Đồng Vãn: ...
Chai mới như vậy... thấy thế nào cũng không giống trước đây đã có, là mới mua đúng không?
Không phải nói, chỉ có chợ sáng sao?
Chẳng lẽ là chợ đen?
Nhìn đồ đạc còn lại, đều để lẫn lộn với đồ của cô, đây là quyết định không cho cô lấy lại à?
À... Đồng Vãn suy nghĩ mấy giây, không xoắn xuýt nữa, đưa tay cầm ra hai quả trứng gà, hầm bát canh trứng, lại đoán đàn ông ăn nhiều cơm nên cũng lấy thêm mấy cái bánh bao.
Dù sao thời tiết thế này, hôm nay không ăn hết, ngày mai cũng sẽ hỏng.
Nghĩ như vậy, đồ trên tay cô cũng nhanh nhẹn hơn rồi.
Chờ nồi cháo chín, chút thức ăn đã được chuẩn bị xong, Hạ Yến mãi không thấy đâu lại vào phòng bếp.
Đồng Vãn thấy anh xách gà hoang, chớp mắt: “Anh vào trong núi săn à?”
Hạ Yến ném con gà bị buộc móng xuống đất: Ừ, tôi vào trong núi.”
Anh quá lợi hại rồi, lại bắt được một con gà hoang về, Đồng Vãn cảm thấy mình không nên thèm ăn, dù sao đời sau món gì ngon cũng từng ăn rồi, nhưng không biết làm sao, cô không nhịn được nuốt nước miếng.
“Bây giờ tôi sẽ đi giết, buổi tối nấu canh được không? Chân của tôi cần dinh dưỡng.” Hạ Yến thu hết biểu cảm thèm ăn của cô gái nhỏ vào tầm mắt, dời tầm nhìn đi, che giấu nụ cười.
Vốn dĩ anh định trưa mai ăn con gà rừng này, lúc này thấy người nào đó thèm ăn nên lại thay đổi ý định
Đồng Vãn: “Được !”
“Anh Đông, hôm qua mặc kệ tên họ Lý đó một ngày, nghe đồng nghiệp trong sở nói nó đã hết huênh hoang rồi, nhưng im miệng không nói chuyện mất tích đó, cứ đòi gặp anh mới được.” Hôm qua về trấn, Trương Dũng luôn canh giữ trong đồn công an.
Gần một tháng, nhóm người phạm tội cũng xem như đã có tin tức, chắc chắn Lý Đại không thể xảy ra vấn đề.
Trời chưa sáng Hạ Yến đã trốn thôn dân lên đường, đến đồn công an, cũng chỉ khoảng bốn giờ sáng.
Bên cạnh căn phòng tạm thời nhốt Lý Đại, Hạ Yến ngồi thẳng lưng trên ghế, nghe lời nói của Trương Dũng thì cũng không nằm ngoài suy đoán, ngược lại có dự cảm xấu bởi vì thái độ vô cùng phấn khởi của Lý Đại.
Đột nhiên, anh căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, giọng cũng lạnh như muốn đóng băng: “Phải nắm bắt, hôm nay cho dù thế nào cũng phải cạy miệng Lý Đại ra.”
Trương Dũng rất ít khi thấy anh cả nhà mình lộ ra vẻ mặt như vậy, trong đầu chợt nghĩ đến cái gì, cậu ta chỉ cảm thấy sợ hãi, không thể tin nói: “Anh cả, anh nói...”
Trương Dũng quả thực không muốn nói câu kế tiếp ra khỏi miệng, nếu quả thật là như vậy ... sẽ to chuyện rồi
“... Đệt... Mẹ!” Hồi lâu, không có nghe thấy tiếng phản bác của anh lớn, Trương Dũng nhấc chân hung hăng đạp tường một phát, khi trong lòng bực bội sắp nổ tung, cuối cùng không nhịn được mắng một câu thô tục: “Anh cả, vậy thì chúng ta đi tìm tên khốn kiếp đó, bây giờ không cho nó mạnh miệng nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.