[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 34:
Nguyện Bán Tường Vi
06/06/2024
Hạ Yến: “Được.”
Lý Đại vui mừng, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy người đàn ông nói tiếp: “Chỉ cần anh không lãng phí thời gian của tôi, tôi thậm chí có thể làm chủ, để người ta trực tiếp thả anh, anh nên biết, anh phạm tội không nhỏ, cho dù cuối cùng không ăn đạn, cũng phải bị giam mấy chục năm không.”
Nghe lời này, Lý Đại nghi ngờ: “Mày nói thật sao?”
Chậc... Đương nhiên là giả: “Tôi nói được là làm được.”
Lý Đại vãn không tin: “Vậy nếu tao nói rồi, mày sẽ không lừa tao chứ?”
Hạ Yến đang ngồi, cả người tỏ ra vô cùng chân thành đáng tin: “Quân nhân sẽ không lừa gạt ai cả, cho dù là bảo đảm ngay trước mặt cảnh sát của đồn công an, hay là viết giấy tha tội cho anh, hoặc là thu âm làm chứng, đều có thể đáp ứng anh, anh cảm thấy cuộc giao dịch này có lợi không?”
Có lợi, đương nhiên có lợi, Lý Đại bị giam lâu như vậy, vừa khát vừa buồn ngủ vừa đói, tốc độ suy nghĩ cũng chậm lại, rõ ràng là lời lừa gạt, cũng khiến gã mơ mộng hão huyền.
Chẳng qua gã luôn cảm thấy không thiết thực, thử dò xét nói: “Vậy... để tao đi ra ngoài trước, chờ tao an toàn sẽ nói cho mày.”
Hạ Yến cũng đã ngờ tới rồi, thái độ vẫn ôn tồn như cũ: “Không được, đổi chác mà, phải công bằng, anh không giao ra ít đồ hữu dụng, tôi lấy gì trao đổi sự tự do của anh với những cảnh sát ngoài kia chứ.”
Nghe lời này, thần kinh vốn thả lòng của Lý Đại lập tức căng thẳng: “Vậy không được, tao không tin mày.”
Trương Dũng không nhịn được nhìn Hạ Yến: “Anh cả, nói nhiều như vậy làm gì, anh cứ thích làm mấy kiểu nhẹ nhàng, cứ để em, loại rác rưởi như vậy, đánh mấy trận là biết điều thôi.”
Tiếng nói vừa dứt thì cậu ta đã nâng quả đấm lên.
Mắt thấy nắm đấm sắp nện vào mình, con người của Lý Đại co rút, lại cười như bị thần kinh: “Chúng mày không dám đánh, đánh người ở đồn công an? Chúng mày cảm thấy sẽ không bị xử sao... Á!”
Lý Đại chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, Trương Dũng nhét giẻ rách vào miệng của gã, sau đó một trận đánh đấm kinh khủng đã giáng xuống.
Tránh điểm yếu, đánh khoảng một phút.
Mắt thấy Lý Đại sắp ngất, Hạ Yến mới giơ tay lên.
Trương Dũng lập tức ngừng lại, nhanh chóng cười thật thà, đỡ gã ngồi lên ghế, không chỉ có lấy giẻ bẩn trong miệng gã ra, còn giúp gã kéo phẳng phiu nếp nhăn trên áo.
Người điên, hai tên này đều điên, gương mặt đau đớn của Lý Đại ảm đạm, cả người hận không thể bất tỉnh luôn.
Nếu như trước đó nói chuyện không hợp đã đánh một trận, như vậy bây giờ thấy hai người này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Lý Đại thật sự sợ rồi.
Gã thông minh vặt thế nào, mưu mô thế nào, trước mặt hai người điên ở đây đều không hề có tác dụng.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, trên mặt Lý Đại vẫn tràn đầy căm hận, nhưng trong lòng bắt đầu suy tính đường lui.
Khoảng mấy phút sau, gã khàn giọng nói: “Tao có thể nói với mày mọi chuyện tao biết, mày cũng phải bảo đảm sẽ thả tao đi.”
Ánh mắt của Hạ Yến kiên định, đối diện thẳng với tầm mắt của Lý Đại: “Quân nhân chưa từng lừa gạt ai.”
Lý Đại vui mừng, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy người đàn ông nói tiếp: “Chỉ cần anh không lãng phí thời gian của tôi, tôi thậm chí có thể làm chủ, để người ta trực tiếp thả anh, anh nên biết, anh phạm tội không nhỏ, cho dù cuối cùng không ăn đạn, cũng phải bị giam mấy chục năm không.”
Nghe lời này, Lý Đại nghi ngờ: “Mày nói thật sao?”
Chậc... Đương nhiên là giả: “Tôi nói được là làm được.”
Lý Đại vãn không tin: “Vậy nếu tao nói rồi, mày sẽ không lừa tao chứ?”
Hạ Yến đang ngồi, cả người tỏ ra vô cùng chân thành đáng tin: “Quân nhân sẽ không lừa gạt ai cả, cho dù là bảo đảm ngay trước mặt cảnh sát của đồn công an, hay là viết giấy tha tội cho anh, hoặc là thu âm làm chứng, đều có thể đáp ứng anh, anh cảm thấy cuộc giao dịch này có lợi không?”
Có lợi, đương nhiên có lợi, Lý Đại bị giam lâu như vậy, vừa khát vừa buồn ngủ vừa đói, tốc độ suy nghĩ cũng chậm lại, rõ ràng là lời lừa gạt, cũng khiến gã mơ mộng hão huyền.
Chẳng qua gã luôn cảm thấy không thiết thực, thử dò xét nói: “Vậy... để tao đi ra ngoài trước, chờ tao an toàn sẽ nói cho mày.”
Hạ Yến cũng đã ngờ tới rồi, thái độ vẫn ôn tồn như cũ: “Không được, đổi chác mà, phải công bằng, anh không giao ra ít đồ hữu dụng, tôi lấy gì trao đổi sự tự do của anh với những cảnh sát ngoài kia chứ.”
Nghe lời này, thần kinh vốn thả lòng của Lý Đại lập tức căng thẳng: “Vậy không được, tao không tin mày.”
Trương Dũng không nhịn được nhìn Hạ Yến: “Anh cả, nói nhiều như vậy làm gì, anh cứ thích làm mấy kiểu nhẹ nhàng, cứ để em, loại rác rưởi như vậy, đánh mấy trận là biết điều thôi.”
Tiếng nói vừa dứt thì cậu ta đã nâng quả đấm lên.
Mắt thấy nắm đấm sắp nện vào mình, con người của Lý Đại co rút, lại cười như bị thần kinh: “Chúng mày không dám đánh, đánh người ở đồn công an? Chúng mày cảm thấy sẽ không bị xử sao... Á!”
Lý Đại chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, Trương Dũng nhét giẻ rách vào miệng của gã, sau đó một trận đánh đấm kinh khủng đã giáng xuống.
Tránh điểm yếu, đánh khoảng một phút.
Mắt thấy Lý Đại sắp ngất, Hạ Yến mới giơ tay lên.
Trương Dũng lập tức ngừng lại, nhanh chóng cười thật thà, đỡ gã ngồi lên ghế, không chỉ có lấy giẻ bẩn trong miệng gã ra, còn giúp gã kéo phẳng phiu nếp nhăn trên áo.
Người điên, hai tên này đều điên, gương mặt đau đớn của Lý Đại ảm đạm, cả người hận không thể bất tỉnh luôn.
Nếu như trước đó nói chuyện không hợp đã đánh một trận, như vậy bây giờ thấy hai người này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Lý Đại thật sự sợ rồi.
Gã thông minh vặt thế nào, mưu mô thế nào, trước mặt hai người điên ở đây đều không hề có tác dụng.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, trên mặt Lý Đại vẫn tràn đầy căm hận, nhưng trong lòng bắt đầu suy tính đường lui.
Khoảng mấy phút sau, gã khàn giọng nói: “Tao có thể nói với mày mọi chuyện tao biết, mày cũng phải bảo đảm sẽ thả tao đi.”
Ánh mắt của Hạ Yến kiên định, đối diện thẳng với tầm mắt của Lý Đại: “Quân nhân chưa từng lừa gạt ai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.