[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 46:
Nguyện Bán Tường Vi
08/06/2024
Lúc nói chuyện, cô tránh sang một bên để người ta đi vào, tầm mắt lại theo bản năng nhìn xuống, nghĩ có phải đứa bé này đưa cá đến cho mình không.
Trần Ái Quốc thật sự tới đưa cá, cậu bé đưa giỏ cho Đồng Vãn: “Em ăn rồi, chị, em cũng không đi vào nữa, ở đây có một cân tôm nhỏ, chị... có muốn không?”
Nói xong, đứa bé không nhịn được hơi thấp thỏm, lo lắng chị gái này đổi ý không lấy nữa, đó là sáu hào đấy, đổi ý… Hình như cũng bình thường.
“Chị lấy, dù sao sau này cách một hai ngày cứ đưa cho chị một lần, nếu hôm nào không lấy thì chị sẽ nói trước với em.” Đồng Vãn nhận lấy giỏ, mỉm cười cho thằng nhóc uống một viên thuốc an thần.
Thấy cậu bé vui vẻ, cô cũng cười: “Nếu không thì vào trong trước? Chị đi lấy tiền, thuận tiện trả cái giỏ lần trước với lần này về cho em.”
“Không cần đâu chị, em không đi vào đâu, em đứng đây đợi.” Cậu bé đã lớn rồi, bà bảo cậu bé chú ý phân tấc.
“Vậy cũng được, chị sẽ quay lại nhanh thôi.” Đồng Vãn không biết suy nghĩ trong đầu của học sinh tiểu học, thấy cậu bé thật sự không muốn vào nhà, cũng không miễn cưỡng, xách cái giỏ bước nhanh vào phòng.
Lúc trở ra, cô đưa sáu hào cho thằng nhóc, giơ tay lên sờ đầu cậu bé: “Nếu như có cá lớn thì cũng có thể đưa cho chị, nhưng mà em và người nhà biết chuyện này là được rồi, đừng nói với người khác nhé.”
Trần Ái Quốc cẩn thận cất tiền, nghe vậy khẳng định gật đầu: “Chị cứ yên tâm đi, chuyện này chỉ có cha mẹ em biết.” Cậu bé không ngốc, nếu như người khác biết thì sẽ tới đưa cá cho chị, sao cậu bé kiếm tiền được nữa.
Nghĩ như vậy, thằng nhóc vô cùng có ý thức của người làm ăn, cười lộ ra răng trắng, sau khi tạm biệt mới xách giỏ rời đi.
Chẳng qua vừa bước ra một bước, cậu bé lại quay đầu: “Đúng rồi, chị xinh đẹp, cha em bảo em nói với chị, bây giờ trên núi đang hổ, bảo chị đóng kín cửa nhà, cố gắng đừng ra ngoài.”
Đồng Vãn thả lỏng, không phải chuyện gì kỳ quái thì tốt: “Ừ, chị biết rồi, thay chị cảm ơn cha mẹ em.”
Trả lời cô chính là một cái vẫy tay của thằng nhóc đưa lưng về mình.
Đồng Vãn cười khẽ lắc đầu: “Nhóc con còn tỏ ra đẹp trai cơ đấy.”
=
“Xảy ra chuyện lớn rồi.” Buổi chiều, khi Đồng Vãn mới gặp lại Tuệ Tuệ, cô ấy thần bí nói.
Đồng Vãn nhận lấy đồ trong tay cô ấy, đặt lên bàn mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Tuệ Tuệ: “Cụ thể là chuyện gì thì không biết, nhưng nghe nam thanh niên trí thức nói, có quân nhân bắt được không ít người xấu ở Thanh Sơn.”
Đồng Vãn đang mở túi giấy dầu mà Tuệ Tuệ mang tới, muốn nhìn xem cô ấy mang gì đến cho mình, nghe vậy cau mày hỏi: “Thanh Sơn?”
Hàn Tuệ Tuệ: “Đúng vậy, chính là Thanh Sơn chỗ chúng ta.”
Đồng Vãn không đáp lời, cô nhớ tới tiếng súng dày đặc vào buổi trưa, hóa ra không phải săn hổ à: “Vậy... đã bắt được chúng chưa?”
Trần Ái Quốc thật sự tới đưa cá, cậu bé đưa giỏ cho Đồng Vãn: “Em ăn rồi, chị, em cũng không đi vào nữa, ở đây có một cân tôm nhỏ, chị... có muốn không?”
Nói xong, đứa bé không nhịn được hơi thấp thỏm, lo lắng chị gái này đổi ý không lấy nữa, đó là sáu hào đấy, đổi ý… Hình như cũng bình thường.
“Chị lấy, dù sao sau này cách một hai ngày cứ đưa cho chị một lần, nếu hôm nào không lấy thì chị sẽ nói trước với em.” Đồng Vãn nhận lấy giỏ, mỉm cười cho thằng nhóc uống một viên thuốc an thần.
Thấy cậu bé vui vẻ, cô cũng cười: “Nếu không thì vào trong trước? Chị đi lấy tiền, thuận tiện trả cái giỏ lần trước với lần này về cho em.”
“Không cần đâu chị, em không đi vào đâu, em đứng đây đợi.” Cậu bé đã lớn rồi, bà bảo cậu bé chú ý phân tấc.
“Vậy cũng được, chị sẽ quay lại nhanh thôi.” Đồng Vãn không biết suy nghĩ trong đầu của học sinh tiểu học, thấy cậu bé thật sự không muốn vào nhà, cũng không miễn cưỡng, xách cái giỏ bước nhanh vào phòng.
Lúc trở ra, cô đưa sáu hào cho thằng nhóc, giơ tay lên sờ đầu cậu bé: “Nếu như có cá lớn thì cũng có thể đưa cho chị, nhưng mà em và người nhà biết chuyện này là được rồi, đừng nói với người khác nhé.”
Trần Ái Quốc cẩn thận cất tiền, nghe vậy khẳng định gật đầu: “Chị cứ yên tâm đi, chuyện này chỉ có cha mẹ em biết.” Cậu bé không ngốc, nếu như người khác biết thì sẽ tới đưa cá cho chị, sao cậu bé kiếm tiền được nữa.
Nghĩ như vậy, thằng nhóc vô cùng có ý thức của người làm ăn, cười lộ ra răng trắng, sau khi tạm biệt mới xách giỏ rời đi.
Chẳng qua vừa bước ra một bước, cậu bé lại quay đầu: “Đúng rồi, chị xinh đẹp, cha em bảo em nói với chị, bây giờ trên núi đang hổ, bảo chị đóng kín cửa nhà, cố gắng đừng ra ngoài.”
Đồng Vãn thả lỏng, không phải chuyện gì kỳ quái thì tốt: “Ừ, chị biết rồi, thay chị cảm ơn cha mẹ em.”
Trả lời cô chính là một cái vẫy tay của thằng nhóc đưa lưng về mình.
Đồng Vãn cười khẽ lắc đầu: “Nhóc con còn tỏ ra đẹp trai cơ đấy.”
=
“Xảy ra chuyện lớn rồi.” Buổi chiều, khi Đồng Vãn mới gặp lại Tuệ Tuệ, cô ấy thần bí nói.
Đồng Vãn nhận lấy đồ trong tay cô ấy, đặt lên bàn mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Tuệ Tuệ: “Cụ thể là chuyện gì thì không biết, nhưng nghe nam thanh niên trí thức nói, có quân nhân bắt được không ít người xấu ở Thanh Sơn.”
Đồng Vãn đang mở túi giấy dầu mà Tuệ Tuệ mang tới, muốn nhìn xem cô ấy mang gì đến cho mình, nghe vậy cau mày hỏi: “Thanh Sơn?”
Hàn Tuệ Tuệ: “Đúng vậy, chính là Thanh Sơn chỗ chúng ta.”
Đồng Vãn không đáp lời, cô nhớ tới tiếng súng dày đặc vào buổi trưa, hóa ra không phải săn hổ à: “Vậy... đã bắt được chúng chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.