Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 30: Rất nhiều cá
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Sau khi đại đội trưởng Lưu rời đi, rất nhanh gọi người đưa ủng lội nước và công cụ tới, Lục Vệ Quốc còn đang trầm mặc, Lý Tĩnh vác cái cuốc thuận miệng hỏi một câu.
“Vệ Quốc, anh nói trong sông này có thể có cá hay không?”
Lục Vệ Quốc sửng sốt, nghĩ đến có thể có cá, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm dòng nước đục ngầu.
“Vệ Quốc?”
Lý Tĩnh vén lên ống quần, đi vào đôi ủng lớn hơn so với chân cô , không nghe thấy anh trả lời, ngẩng đầu kêu anh.
“Em đợi chút.”
Lục Vệ Quốc thấy cô chuẩn bị đi xuống nước thì gọi lại.
“Để anh đi xuống trước đã.”
Liền tính là đi ủng thì trong suối cũng không an toàn.
Hai bên đều là cỏ xanh um tươi tốt, trong cỏ có thể có rắn độc, trong nước bùn còn có rắn nước……
Mới nghĩ một chút thôi, nếu không có nữ chủ tại đây, một người đàn ông như anh đều nổi da gà.
Lục Vệ Quốc động tác nhanh chóng đi vào ủng nhựa, có chút chật, đằng trước ngón chân bị đè ép nhưng còn có thể chịu đựng.
“Vệ Quốc, anh chậm một chút.”
Lý Tĩnh dặn dò anh.
Lục Vệ Quốc trước đem cái cuốc đặt ở trên bờ , chính mình đối diện con suối nửa ngồi xuống, trong tay bắt lấy cỏ tương đối dẻo dai trên bờ từng chút một đi xuống.
Lý Tĩnh ngừng thở.
Ùm một tiếng, Lục Vệ Quốc dẫm đạp vào con sông làm cho nước bắn tung tóe một mảng lớn bọt nước.
Lý Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, đi qua cầm cái cuốc cùng cái xẻng mà người Lưu đội trưởng gọi đem tới đưa cho anh.
Lục Vệ Quốc quay người đứng vững dọn sạch cỏ, nhắc nhở cô có thể xuống dưới.
Bờ suối khá là dốc, huống chi hai bên bờ vừa mới mưa xong rất dễ bị trơn ngã.
Lý Tĩnh bước chân thứ nhất dẫm không vững suýt nữa bị ngã.
Khiến cho Lục Vệ Quốc sắc mặt đang bình tĩnh sợ tới mức tim ngừng đập.
Nữ chủ cũng không thể lại bị què ở chỗ này, vậy những cố gắng trước kia của anh liền thành vô ích.
Lý Tĩnh cũng có chút bị dọa, sắc mặt trắng bệch, tư thế nào đi xuống đều không an toàn, giọng cô run run nói một tiếng.
“Vệ Quốc!”
Lục Vệ Quốc thật không hiểu lúc trước cô lấy đâu ra lá gan nghĩ đi xuống trước.
Anh nhìn xem nữ chủ bị dọa sợ cùng với cái độ cao này, suy nghĩ một chút, hít một hơi thật sâu rồi nâng bước đi về phía bờ.
Chân trước của anh cơ hồ là dựa gần sát bờ, nhíu mày giang tay nói.
“Em lại đây.”
Người đàn ông thân hình thon gầy, một đôi cánh tay đen gầy, nhưng mang lại cho người ta cảm giác an toàn vô tận.
Lý Tĩnh tim đập thình thịch, chớp chớp mắt, dứt khoát buông ra cây cỏ cúi người đi xuống.
Hai người trong nháy mắt như vậy tim có chút ngừng đập.
Lục Vệ Quốc hít sâu một hơi rồi buông cô xuống, dưới bàn chân lại bắn ra bọt nước……
Anh ngửa đầu, không khí mát lạnh trong núi thổi đi khô nóng trên mặt. Nói với cô:
“Từ từ thôi, không vội.”
Lý Tĩnh miễn cưỡng cười cười.
Con suối rộng không đến hai mét, ở giữa là nơi dòng nước chảy xiết nhất, gần hai bên bờ tốc độ chảy lại không phải đều giống nhau.
Lục Vệ Quốc đã ăn được chút ngon ngọt từ trong núi. Lời nói của Lý Tĩnh nhưng thật ra nhắc nhở hắn: Nói không chừng có cá đâu.
Anh tìm chỗ gần bờ nơi tầng đất bùn dày, chất dinh dưỡng nhiều, tốc độ chảy thong thả, tạo cơ hội cho cá sinh sống.
Nghĩ kỹ điều này, anh liền hướng bên kia đi.
Mới vừa nâng lên bước chân, liền phát hiện tay áo bị kéo lấy.
Lý Tĩnh sắc mặt trắng bệch, do dự nói:
“Vệ Quốc, chờ em đi với.”
Lục Vệ Quốc xem cô sợ hãi thì không cự tuyệt, thuận tiện cầm cái cuốc đi qua.
Vốn dĩ khoảng cách chỉ có hai ba bước, bị cô kéo dài thành ra đi mất nửa phút.
Lục Vệ Quốc đầu tiên là đem cái cuốc cắm vào nước thử độ sâu, sau một hồi đo đạc, nước bằng một phần tư cái cuốc, so với nơi khác sâu hơn một chút.
Phía trước bị hòn đá chặn lại, Lý Tĩnh không hiểu anh muốn làm cái gì, sau khi cảm thấy buông tay ra vẫn có thể đứng ổn, cô dứt khoát bắt đầu làm việc.
Dù sao chồng mình làm việc luôn có lý do.
Lục Vệ Quốc nơi này chọc chọc, nơi đó chọc chọc, đặc biệt là vách đá.
Lý Tĩnh cũng đang bận việc bên cạnh.
Lúc nào Lý Tĩnh cũng chú ý tới chồng mình bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động gì của anh nữa.
Cô quay đầu lại, theo tầm mắt của anh nhìn qua, bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng: "Đó có phải rất nhiều cá hay không?"
“Vệ Quốc, anh nói trong sông này có thể có cá hay không?”
Lục Vệ Quốc sửng sốt, nghĩ đến có thể có cá, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm dòng nước đục ngầu.
“Vệ Quốc?”
Lý Tĩnh vén lên ống quần, đi vào đôi ủng lớn hơn so với chân cô , không nghe thấy anh trả lời, ngẩng đầu kêu anh.
“Em đợi chút.”
Lục Vệ Quốc thấy cô chuẩn bị đi xuống nước thì gọi lại.
“Để anh đi xuống trước đã.”
Liền tính là đi ủng thì trong suối cũng không an toàn.
Hai bên đều là cỏ xanh um tươi tốt, trong cỏ có thể có rắn độc, trong nước bùn còn có rắn nước……
Mới nghĩ một chút thôi, nếu không có nữ chủ tại đây, một người đàn ông như anh đều nổi da gà.
Lục Vệ Quốc động tác nhanh chóng đi vào ủng nhựa, có chút chật, đằng trước ngón chân bị đè ép nhưng còn có thể chịu đựng.
“Vệ Quốc, anh chậm một chút.”
Lý Tĩnh dặn dò anh.
Lục Vệ Quốc trước đem cái cuốc đặt ở trên bờ , chính mình đối diện con suối nửa ngồi xuống, trong tay bắt lấy cỏ tương đối dẻo dai trên bờ từng chút một đi xuống.
Lý Tĩnh ngừng thở.
Ùm một tiếng, Lục Vệ Quốc dẫm đạp vào con sông làm cho nước bắn tung tóe một mảng lớn bọt nước.
Lý Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, đi qua cầm cái cuốc cùng cái xẻng mà người Lưu đội trưởng gọi đem tới đưa cho anh.
Lục Vệ Quốc quay người đứng vững dọn sạch cỏ, nhắc nhở cô có thể xuống dưới.
Bờ suối khá là dốc, huống chi hai bên bờ vừa mới mưa xong rất dễ bị trơn ngã.
Lý Tĩnh bước chân thứ nhất dẫm không vững suýt nữa bị ngã.
Khiến cho Lục Vệ Quốc sắc mặt đang bình tĩnh sợ tới mức tim ngừng đập.
Nữ chủ cũng không thể lại bị què ở chỗ này, vậy những cố gắng trước kia của anh liền thành vô ích.
Lý Tĩnh cũng có chút bị dọa, sắc mặt trắng bệch, tư thế nào đi xuống đều không an toàn, giọng cô run run nói một tiếng.
“Vệ Quốc!”
Lục Vệ Quốc thật không hiểu lúc trước cô lấy đâu ra lá gan nghĩ đi xuống trước.
Anh nhìn xem nữ chủ bị dọa sợ cùng với cái độ cao này, suy nghĩ một chút, hít một hơi thật sâu rồi nâng bước đi về phía bờ.
Chân trước của anh cơ hồ là dựa gần sát bờ, nhíu mày giang tay nói.
“Em lại đây.”
Người đàn ông thân hình thon gầy, một đôi cánh tay đen gầy, nhưng mang lại cho người ta cảm giác an toàn vô tận.
Lý Tĩnh tim đập thình thịch, chớp chớp mắt, dứt khoát buông ra cây cỏ cúi người đi xuống.
Hai người trong nháy mắt như vậy tim có chút ngừng đập.
Lục Vệ Quốc hít sâu một hơi rồi buông cô xuống, dưới bàn chân lại bắn ra bọt nước……
Anh ngửa đầu, không khí mát lạnh trong núi thổi đi khô nóng trên mặt. Nói với cô:
“Từ từ thôi, không vội.”
Lý Tĩnh miễn cưỡng cười cười.
Con suối rộng không đến hai mét, ở giữa là nơi dòng nước chảy xiết nhất, gần hai bên bờ tốc độ chảy lại không phải đều giống nhau.
Lục Vệ Quốc đã ăn được chút ngon ngọt từ trong núi. Lời nói của Lý Tĩnh nhưng thật ra nhắc nhở hắn: Nói không chừng có cá đâu.
Anh tìm chỗ gần bờ nơi tầng đất bùn dày, chất dinh dưỡng nhiều, tốc độ chảy thong thả, tạo cơ hội cho cá sinh sống.
Nghĩ kỹ điều này, anh liền hướng bên kia đi.
Mới vừa nâng lên bước chân, liền phát hiện tay áo bị kéo lấy.
Lý Tĩnh sắc mặt trắng bệch, do dự nói:
“Vệ Quốc, chờ em đi với.”
Lục Vệ Quốc xem cô sợ hãi thì không cự tuyệt, thuận tiện cầm cái cuốc đi qua.
Vốn dĩ khoảng cách chỉ có hai ba bước, bị cô kéo dài thành ra đi mất nửa phút.
Lục Vệ Quốc đầu tiên là đem cái cuốc cắm vào nước thử độ sâu, sau một hồi đo đạc, nước bằng một phần tư cái cuốc, so với nơi khác sâu hơn một chút.
Phía trước bị hòn đá chặn lại, Lý Tĩnh không hiểu anh muốn làm cái gì, sau khi cảm thấy buông tay ra vẫn có thể đứng ổn, cô dứt khoát bắt đầu làm việc.
Dù sao chồng mình làm việc luôn có lý do.
Lục Vệ Quốc nơi này chọc chọc, nơi đó chọc chọc, đặc biệt là vách đá.
Lý Tĩnh cũng đang bận việc bên cạnh.
Lúc nào Lý Tĩnh cũng chú ý tới chồng mình bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động gì của anh nữa.
Cô quay đầu lại, theo tầm mắt của anh nhìn qua, bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng: "Đó có phải rất nhiều cá hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.