Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp
Chương 16: Học Được Một Số Mẹo
Nhất Hạ Nam Bắc
14/01/2023
Dưới ánh mắt hâm mộ của Phí Tranh, cô mang bộ chăn, gối và ga trải giường khác sang phòng bên cạnh, sau khi giúp anh trai trải giường chiếu, hai anh em cùng nhau vào bếp nấu ăn.
Mặc dù không thể dùng nồi cơm điện tiện dụng nhưng cơm nấu bằng bếp củi sẽ có cảm giác ngon ngọt hơn. Nghĩ rằng anh trai ăn nhiều, cô trực tiếp chưng một nồi sứ nhỏ. Cô hầm khoai nát nhừ, nước canh đậm đặc quyện với mùi thơm của thịt, rưới lên cơm ăn rất ngon.
Cộng thêm một bát nước đường đỏ ấm nóng, hai anh em quyết tâm ăn no mới thôi.
"Em gái, kỹ năng nấu ăn của em thật sự rất tuyệt, thậm chí còn ngon hơn cả bánh bao thịt mà chúng ta mua ở nhà ga, đây mới là cuộc sống mà con người nên sống." An Tri Thu cảm thán xoa bụng: "Ngày mai anh cũng phải lấy sức một chút, săn bắt nhiều động vật hoang dã, tranh thủ tích trữ cho một năm thịnh vượng!"
"Anh, ngày mai anh cũng đừng dại dột xông lên trước." An Tri Hạ nhíu mày lo lắng nói: "Mùa đông dã thú trên núi rất hung dữ, anh không có kinh nghiệm gì, trước hết cứ đi sau nhìn người khác, chạy vặt cho người ta đã, chờ khi nào thể chất của anh được cải thiện, sang năm buông tay buông chân cũng không muộn đâu."
"Hơn nữa hình như ngày mai còn có phiên chợ, để em xem có thể mua được chút thịt hay không."
"Đương nhiên, anh trai em không ngốc, yên tâm đi, anh cũng muốn sống lắm." Anh tự giác rửa bát rửa nồi, dùng nước rửa chén không mùi không bọt đóng chai.
Thu dọn bát đũa xong, nước nóng trong một cái nồi khác cũng sôi lên, An Tri Hạ lấy mấy miếng gạc trắng nhúng qua nước nóng, áp lên trên mặt, tay và tai, rồi cũng áp lên người anh trai. Miếng vải ấm áp dán lên mặt, khiến cho vết thương nứt da có chút đau nhức cùng ngứa ngáy.
Sau mười phút chườm nóng, cô dùng khăn sạch lau đi, cẩn thận thoa một lớp kem chống đông dày lên.
"Anh là con trai không cần chăm sóc kỹ như vậy." An Tri Thu lầm bầm một câu, nhưng trong lòng vẫn ngọt lịm, ngoan ngoãn để em gái muốn làm gì thì làm.
"Sau này em sẽ trở nên xinh đẹp ngon lành, cũng không thể có một người anh trai lôi thôi lếch thếch đúng không?"
"Anh biết em là một đứa nhỏ có lương tâm không ghét bỏ anh mà." Sau khi rời khỏi căn nhà áp lực kia, cả người anh như hoàn toàn được tái sinh, nhìn thấy em gái ngày một linh hoạt trở lại, trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
Sau khi tiễn người anh trai hay xúc động đi, An Tri Hạ bắt đầu làm áo bông cho mình và anh trai.
Từ năm lớp ba tiểu học, cô đã không mặc những bộ quần áo bông thủ công cồng kềnh nữa, thế mà bây giờ lại phải tự mình ra tay làm.
Mẹ ruột của nguyên chủ từng là một cô gái con nhà giàu, biết rất nhiều thứ, có sở trường nhất là nữ công gia chánh, làm được những món đồ thêu thùa rất sinh động. Đáng tiếc thời thế thay đổi, bà chỉ có thể che giấu trở thành một nữ công nhân bình thường trong xưởng may quần áo, bởi vì không cam lòng nên đã lén dạy tất cả những gì mình học được cho con gái.
An Tri Hạ là một minh tinh, để có thể tạo dựng được tên tuổi cho mình, đương nhiên cô đã học hỏi được rất nhiều thứ, kết hợp sự hiểu biết của hai người, cộng thêm siêu thị hack và dự đoán về năm mươi năm tới, chỉ cần có một làn gió xuân cải cách, cô sẽ có thể một phát lên tiên, tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc!
Trở lại hiện thực, An Tri Hạ cam chịu số phận, lấy ra vải bông mềm mịn kẻ ca rô xanh trắng làm lớp lót, vải bông xanh đậm bọc bên ngoài, không cần đo vẽ đường nét, cô trực tiếp lấy kéo cắt ra theo kích thước của anh trai mình, cô bạo lực phá huỷ bốn chiếc áo khoác lông vũ kiểu dáng cổ lỗ sĩ, dựa theo phương pháp làm chăn bông mà nhét lông vịt trắng như nhung vào trong bông.
Nhìn cô vùi đầu vào bộ quần áo bông, chỉ trong khoảng một giờ đã làm ra được hai bộ, Phí Tranh há hốc mồm kinh ngạc, không nhịn được mở miệng nói: "Em thật là tài giỏi."
"Mẹ em từng là công nhân nữ trong một xưởng may quần áo, thế nên em đã học được một số mẹo từ bà ấy." An Tri Hạ cười xoa xoa cái cổ đau buốt của mình, hài lòng cân nhắc hai chiếc áo bông không nặng lắm nhưng lại khá bền để kháng lạnh!
Mặc dù không thể dùng nồi cơm điện tiện dụng nhưng cơm nấu bằng bếp củi sẽ có cảm giác ngon ngọt hơn. Nghĩ rằng anh trai ăn nhiều, cô trực tiếp chưng một nồi sứ nhỏ. Cô hầm khoai nát nhừ, nước canh đậm đặc quyện với mùi thơm của thịt, rưới lên cơm ăn rất ngon.
Cộng thêm một bát nước đường đỏ ấm nóng, hai anh em quyết tâm ăn no mới thôi.
"Em gái, kỹ năng nấu ăn của em thật sự rất tuyệt, thậm chí còn ngon hơn cả bánh bao thịt mà chúng ta mua ở nhà ga, đây mới là cuộc sống mà con người nên sống." An Tri Thu cảm thán xoa bụng: "Ngày mai anh cũng phải lấy sức một chút, săn bắt nhiều động vật hoang dã, tranh thủ tích trữ cho một năm thịnh vượng!"
"Anh, ngày mai anh cũng đừng dại dột xông lên trước." An Tri Hạ nhíu mày lo lắng nói: "Mùa đông dã thú trên núi rất hung dữ, anh không có kinh nghiệm gì, trước hết cứ đi sau nhìn người khác, chạy vặt cho người ta đã, chờ khi nào thể chất của anh được cải thiện, sang năm buông tay buông chân cũng không muộn đâu."
"Hơn nữa hình như ngày mai còn có phiên chợ, để em xem có thể mua được chút thịt hay không."
"Đương nhiên, anh trai em không ngốc, yên tâm đi, anh cũng muốn sống lắm." Anh tự giác rửa bát rửa nồi, dùng nước rửa chén không mùi không bọt đóng chai.
Thu dọn bát đũa xong, nước nóng trong một cái nồi khác cũng sôi lên, An Tri Hạ lấy mấy miếng gạc trắng nhúng qua nước nóng, áp lên trên mặt, tay và tai, rồi cũng áp lên người anh trai. Miếng vải ấm áp dán lên mặt, khiến cho vết thương nứt da có chút đau nhức cùng ngứa ngáy.
Sau mười phút chườm nóng, cô dùng khăn sạch lau đi, cẩn thận thoa một lớp kem chống đông dày lên.
"Anh là con trai không cần chăm sóc kỹ như vậy." An Tri Thu lầm bầm một câu, nhưng trong lòng vẫn ngọt lịm, ngoan ngoãn để em gái muốn làm gì thì làm.
"Sau này em sẽ trở nên xinh đẹp ngon lành, cũng không thể có một người anh trai lôi thôi lếch thếch đúng không?"
"Anh biết em là một đứa nhỏ có lương tâm không ghét bỏ anh mà." Sau khi rời khỏi căn nhà áp lực kia, cả người anh như hoàn toàn được tái sinh, nhìn thấy em gái ngày một linh hoạt trở lại, trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
Sau khi tiễn người anh trai hay xúc động đi, An Tri Hạ bắt đầu làm áo bông cho mình và anh trai.
Từ năm lớp ba tiểu học, cô đã không mặc những bộ quần áo bông thủ công cồng kềnh nữa, thế mà bây giờ lại phải tự mình ra tay làm.
Mẹ ruột của nguyên chủ từng là một cô gái con nhà giàu, biết rất nhiều thứ, có sở trường nhất là nữ công gia chánh, làm được những món đồ thêu thùa rất sinh động. Đáng tiếc thời thế thay đổi, bà chỉ có thể che giấu trở thành một nữ công nhân bình thường trong xưởng may quần áo, bởi vì không cam lòng nên đã lén dạy tất cả những gì mình học được cho con gái.
An Tri Hạ là một minh tinh, để có thể tạo dựng được tên tuổi cho mình, đương nhiên cô đã học hỏi được rất nhiều thứ, kết hợp sự hiểu biết của hai người, cộng thêm siêu thị hack và dự đoán về năm mươi năm tới, chỉ cần có một làn gió xuân cải cách, cô sẽ có thể một phát lên tiên, tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc!
Trở lại hiện thực, An Tri Hạ cam chịu số phận, lấy ra vải bông mềm mịn kẻ ca rô xanh trắng làm lớp lót, vải bông xanh đậm bọc bên ngoài, không cần đo vẽ đường nét, cô trực tiếp lấy kéo cắt ra theo kích thước của anh trai mình, cô bạo lực phá huỷ bốn chiếc áo khoác lông vũ kiểu dáng cổ lỗ sĩ, dựa theo phương pháp làm chăn bông mà nhét lông vịt trắng như nhung vào trong bông.
Nhìn cô vùi đầu vào bộ quần áo bông, chỉ trong khoảng một giờ đã làm ra được hai bộ, Phí Tranh há hốc mồm kinh ngạc, không nhịn được mở miệng nói: "Em thật là tài giỏi."
"Mẹ em từng là công nhân nữ trong một xưởng may quần áo, thế nên em đã học được một số mẹo từ bà ấy." An Tri Hạ cười xoa xoa cái cổ đau buốt của mình, hài lòng cân nhắc hai chiếc áo bông không nặng lắm nhưng lại khá bền để kháng lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.