Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Chương 49: Có Người Nào Muốn Làm Việc Chứ
Trúc Lâm Lạc Vũ
28/02/2024
Lúc trước có đôi khi cô còn cảm thấy bọn họ ngoại trừ có người cha giàu có, dung mạo xuất sắc, tiêu tiền tùy tâm sở dục ra, thì còn có gì.
Được rồi, cô không có thứ gì, cùng cực cả đời cũng không có biện pháp làm được như bọn họ, chỉ có thể hạ thấp năng lực của bọn họ mới khiến trong lòng cô thoải mái hơn một chút.
Mãi đến khi cô đi làm, cô mới khắc sâu nhận thức được chênh lệch, bạch phú mỹ cùng làm việc với cô, cho dù là năng lực làm việc, thủ đoạn giao tiếp, hay là tầm mắt, quả thực có thể ném xa cô vạn dặm.
cô ở bên cạnh cô ấy cho dù nỗ lực bày ra bản thân, cũng chỉ giống như nha hoàn nỗ lực giành được sự chú ý của đại tiểu thư, mà đối phương cũng không khinh thường cô, thậm chí còn đưa ra kiến nghị trong công việc cho cô, khiến cô mở mang tầm mắt.
sau này cô mới biết mình sai thái quá, cô tự cho rằng cô ấy là kẻ địch, đối phương lại chỉ coi như một trò chơi, là trò chơi “dưỡng thành”.
Từ đó về sau cô hiểu rõ một đạo lý, đừng tự mình tạo ra cái gì gọi là kẻ địch, có lẽ ở trong mắt bọn họ bạn không tính là cái rắm gì.
Từ đó về sau cô thu hồi ý nghĩ thiển cận của mình, nỗ lực tăng lên bản thân, đây mới là đạo lý.
Tiết lao động buổi chiều, tất cả học sinh lớp 10 và lớp 11 đều tập hợp ở sân thể dục, đối mặt với một mảng cỏ dại, đây là công việc buổi chiều của bọn họ.
Một đám người mênh mông, năm sáu trăm người, đông nghịt ở sân thể dục.
Dựa theo lớp phân chia, lớp 10-3 được phân đến khu chếch phía bắc, thầy Vạn sắp xếp người đi lấy dụng cụ, nói khu vực phân chia xong, lại từ trong đám nam nữ tự tiến cử ra hai người, để bọn họ sắp xếp cho nam nữ làm việc.
Nam sinh là Mao Tuấn Văn dẫn đầu, nữ sinh là Hứa Như.
Mao Tuấn Văn là nam sinh lịch sự văn nhã đeo mắt kính, tuy anh ta nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng rất nhanh đã bàn bạc với Hứa Như xong chuyện chia khu vực nam nữ làm việc.
Ngay sau đó lại sắp xếp mọi người đi lấy dụng cụ.
Hứa Như đi tới nói chuyện với bảy người.
“Các cô muốn làm việc gì, ngoại trừ dọn cỏ chính là vận chuyển cỏ, các co lựa chọn đi.”
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, nữ sinh mập mạp kia nói thầm:
“Có người nào muốn làm việc chứ, có người nào nghĩ quẩn trong lòng như vậy, loại công việc vừa bẩn vừa mệt như vậy người nào cũng không muốn chạm vào.”
Hứa Như không để ý tới cô gái này, đợi một phút Hứa Như lại mở miệng.
“Tề Phương và Trịnh Linh vận chuyển cỏ dại, những người khác phụ trách làm cỏ, mỗi người một khu vực, cứ sắp xếp như vậy trước, lát nữa tôi dẫn theo Tề Phương và Trịnh Linh đi nhận dụng cụ.”
Nữ sinh mập mạp không hài lòng: “Dựa vào cái gì hai bọn họ vận chuyển cỏ?”
Hứa Như nhìn chằm chằm nữ sinh: “Tôi vừa mới nói rồi, nếu cô không có ý kiến gì vậy thì đại biểu tán thành lời tôi nói, cho nên tôi sắp xếp như vậy là hợp lý.”
Hứa Như cứng rắn trấn áp, khiến nữ sinh mập mạp không dám phản bác.
Loại chuyện này nếu lãnh đạo không cứng rắn, sau đó làm việc chắc chắn càng xảy ra chuyện xấu.
Lâm Nhị Hạ ở một bên lén giơ ngón tay cái với Hứa Như, quá khí phách.
Dưới sắp xếp của Hứa Như, đợi đến khi bọn họ lấy xẻng nhỏ và túi da trâu tới, mọi người chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Trong lúc nhất thời toàn bộ sân thể dục làm đến khí thế ngất trời, tuy nữ sinh ít người, nhưng cùng nam sinh đều là dựa theo đầu người phân chia, cho nên lượng công việc của bọn họ cũng không ít hơn nam sinh.
Tám người cắt cỏ ở từng khu vực được chia, Tề Phương và Trịnh Linh đợi bọn họ cắt thành đống, cầm túi da trâu đựng vào khiêng ném đến đống rác.
Được rồi, cô không có thứ gì, cùng cực cả đời cũng không có biện pháp làm được như bọn họ, chỉ có thể hạ thấp năng lực của bọn họ mới khiến trong lòng cô thoải mái hơn một chút.
Mãi đến khi cô đi làm, cô mới khắc sâu nhận thức được chênh lệch, bạch phú mỹ cùng làm việc với cô, cho dù là năng lực làm việc, thủ đoạn giao tiếp, hay là tầm mắt, quả thực có thể ném xa cô vạn dặm.
cô ở bên cạnh cô ấy cho dù nỗ lực bày ra bản thân, cũng chỉ giống như nha hoàn nỗ lực giành được sự chú ý của đại tiểu thư, mà đối phương cũng không khinh thường cô, thậm chí còn đưa ra kiến nghị trong công việc cho cô, khiến cô mở mang tầm mắt.
sau này cô mới biết mình sai thái quá, cô tự cho rằng cô ấy là kẻ địch, đối phương lại chỉ coi như một trò chơi, là trò chơi “dưỡng thành”.
Từ đó về sau cô hiểu rõ một đạo lý, đừng tự mình tạo ra cái gì gọi là kẻ địch, có lẽ ở trong mắt bọn họ bạn không tính là cái rắm gì.
Từ đó về sau cô thu hồi ý nghĩ thiển cận của mình, nỗ lực tăng lên bản thân, đây mới là đạo lý.
Tiết lao động buổi chiều, tất cả học sinh lớp 10 và lớp 11 đều tập hợp ở sân thể dục, đối mặt với một mảng cỏ dại, đây là công việc buổi chiều của bọn họ.
Một đám người mênh mông, năm sáu trăm người, đông nghịt ở sân thể dục.
Dựa theo lớp phân chia, lớp 10-3 được phân đến khu chếch phía bắc, thầy Vạn sắp xếp người đi lấy dụng cụ, nói khu vực phân chia xong, lại từ trong đám nam nữ tự tiến cử ra hai người, để bọn họ sắp xếp cho nam nữ làm việc.
Nam sinh là Mao Tuấn Văn dẫn đầu, nữ sinh là Hứa Như.
Mao Tuấn Văn là nam sinh lịch sự văn nhã đeo mắt kính, tuy anh ta nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng rất nhanh đã bàn bạc với Hứa Như xong chuyện chia khu vực nam nữ làm việc.
Ngay sau đó lại sắp xếp mọi người đi lấy dụng cụ.
Hứa Như đi tới nói chuyện với bảy người.
“Các cô muốn làm việc gì, ngoại trừ dọn cỏ chính là vận chuyển cỏ, các co lựa chọn đi.”
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, nữ sinh mập mạp kia nói thầm:
“Có người nào muốn làm việc chứ, có người nào nghĩ quẩn trong lòng như vậy, loại công việc vừa bẩn vừa mệt như vậy người nào cũng không muốn chạm vào.”
Hứa Như không để ý tới cô gái này, đợi một phút Hứa Như lại mở miệng.
“Tề Phương và Trịnh Linh vận chuyển cỏ dại, những người khác phụ trách làm cỏ, mỗi người một khu vực, cứ sắp xếp như vậy trước, lát nữa tôi dẫn theo Tề Phương và Trịnh Linh đi nhận dụng cụ.”
Nữ sinh mập mạp không hài lòng: “Dựa vào cái gì hai bọn họ vận chuyển cỏ?”
Hứa Như nhìn chằm chằm nữ sinh: “Tôi vừa mới nói rồi, nếu cô không có ý kiến gì vậy thì đại biểu tán thành lời tôi nói, cho nên tôi sắp xếp như vậy là hợp lý.”
Hứa Như cứng rắn trấn áp, khiến nữ sinh mập mạp không dám phản bác.
Loại chuyện này nếu lãnh đạo không cứng rắn, sau đó làm việc chắc chắn càng xảy ra chuyện xấu.
Lâm Nhị Hạ ở một bên lén giơ ngón tay cái với Hứa Như, quá khí phách.
Dưới sắp xếp của Hứa Như, đợi đến khi bọn họ lấy xẻng nhỏ và túi da trâu tới, mọi người chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Trong lúc nhất thời toàn bộ sân thể dục làm đến khí thế ngất trời, tuy nữ sinh ít người, nhưng cùng nam sinh đều là dựa theo đầu người phân chia, cho nên lượng công việc của bọn họ cũng không ít hơn nam sinh.
Tám người cắt cỏ ở từng khu vực được chia, Tề Phương và Trịnh Linh đợi bọn họ cắt thành đống, cầm túi da trâu đựng vào khiêng ném đến đống rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.