Thập Niên 70- Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn
Chương 26: 0%
Linh Nguyên Tản
22/12/2022
Thủy Đào cắt cỏ heo rất nhanh, khi Giang Ngọc Sơn đến, sọt của cô đã đầy được một phần ba.
Thấy Giang Ngọc Sơn sát lại gần, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, không biết vì cái gì, tuy rằng nói hai người tách ra làm việc, nhưng trong lòng cô có dự cảm rất mạnh rằng Giang Ngọc Sơn nhất định sẽ tìm đến.
Cũng không phải có nguyên nhân gì khác, mà là cô biết, Giang Ngọc Sơn thời điểm làm việc miệng là không chịu ngồi yên, nhất định phải tìm người để buôn chuyện cùng.
Khi ở trại nuôi heo, có Tả Lệ Bình nhìn chằm chằm như vậy, Giang Ngọc Sơn mặt ngoài thành thật, nhưng chỉ cần tìm được cơ hội, thế nào cũng phải cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.
Cho nên cô kết luận, Giang Ngọc Sơn trong chốc lát mà không cùng ai nói chuyện thì cả người sẽ khó chịu.
Ngẫm lại tính tình anh ta hoạt bát như vậy, cũng không khó lý giải.
Chuyện này thì thật là Thủy Đào hiểu lầm Giang Ngọc Sơn, người này thời điểm ở Giang gia , kỳ thật cũng không thích cùng người một nhà Giang Tuấn Hiền nói chuyện, trừ bỏ thời điểm ăn cơm, anh cùng người nhà họ Giang hiếm khi ngồi với nhau.
Anh còn không phải là muốn ở trước mặt Thủy Đào tìm cảm giác tồn tại sao? Bằng không mỗi ngày chịu Tả Lệ Bình áp suất thấp, còn phải tìm cơ hội cùng Thủy Đào nói chuyện, bình thường ai mà muốn chịu tội chứ.
“Chú Ngọc Sơn mau tới đây, cháu tìm thấy một gốc cây thảo dược, đắp lên ngón tay, miệng vết thương sẽ khép lại nhanh hơn.” Thủy Đào hướng phía Giang Ngọc Sơn vẫy vẫy tay.
Vừa nghe có đồ vật tốt như vậy, Giang Ngọc Sơn vội chạy qua. Tiếp nhận thảo dược, ở trên tay khoa tay múa chân một phen, gãi gãi đầu, thực ngây thơ hỏi: “Cái này phải đắp như thế nào vậy?”
Thủy Đào kiên nhẫn giải thích: “Chú bỏ thảo dược vào trong miệng nhai, nhai ra nước thì nhổ ra đắp lên ngón tay, sau đó dùng khăn quấn lên là được.”
Thao tác phi thường đơn giản, Giang Ngọc Sơn lại lộ vẻ mặt khó xử: “Thảo dược này có đắng hay không ? Nếu đắng quá thì thôi vậy, anh không ăn đồ đắng được đâu.”
“Không đắng đâu ạ, bọn trẻ con trong thôn chúng ta bị thương đều đắp loại thảo dược này mà, mấy đứa nhỏ như vậy còn không thấy đắng, chú khẳng định có thể chịu được.”
Giang Ngọc Sơn thở dài lắc đầu: “Ý tốt của em anh xin nhận, nhưng mà phải nhai loại thảo dược này thì vẫn là thôi đi, cứ để vết thương ở tay đau chút cũng không sao.”
Trên mặt Giang Ngọc Sơn tỏ vẻ mất mát một chút, như thể là tiếc nuối cây thảo dược này không thể phát huy được giá trị của nó.
Thủy Đào là người mềm lòng, cô chần chờ thật lâu, rồi đành lấy thảo dược trên tay Giang Ngọc Sơn bỏ vào miệng mình.
Giang Ngọc Sơn nhỏ giọng ngạc nhiên: “Em!”
Thủy Đào chậm rãi gỡ khăn đang cuốn trên tay Giang Ngọc Sơn ra, đem thảo dược nhả vào khăn lụa, nhẹ nhàng buộc lại miệng vết thương.
Miệng vết thương bị cứa rất sâu, Thủy Đào động tác mềm nhẹ, sợ mình không chú ý lại lần nữa làm đau Giang Ngọc Sơn.
Ánh mặt trời chiếu xuống ánh sáng nhu hòa, chiếu rọi trên gương mặt nghiêm túc của Thủy Đào, giống như một tầng lụa mỏng bao quanh cô, khiến lúc này trông cô rất ôn nhu điềm tĩnh.
Trái tim Giang Ngọc Sơn đột nhiên bùm bùm nhảy dựng lên, vừa không dám ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không dám cúi đầu nhìn Thủy Đào. Vào giờ phút này trong mắt anh, cả hai đều loá mắt giống nhau, lóa đến không ai dám nhìn đến.
Thủy Đào vừa mới thắt xong một cái nơ con bướm, Giang Ngọc Sơn lập tức lùi tay về, sau đó hai mắt nhìn ra xa, một chút cũng không dám đối diện cùng Thủy Đào.
Cử chỉ này thực sự là có hơi quá một chút.
Làm Thủy Đào tưởng rằng anh ghét bỏ nước miếng của mình, có hơi tức giận nói: “Chú Ngọc Sơn, cháu ngày nào cũng đánh răng, rất sạch sẽ đó ạ.”
Sớm biết rằng Giang Ngọc Sơn sẽ phản ứng như vậy, cô đúng là không nên mềm lòng, vốn là nghĩ chung quanh không có ai, sẽ không khiến người khác bàn tán mới giúp anh, kết quả người này còn không cảm kích, thật là phí công.
Giang Ngọc Sơn vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy, anh không nghĩ như thế đâu, là do anh quá cảm kích nên nhất thời không biết nói gì thôi.”
Thủy Đào không quá tin tưởng lý do thoái thác mà Giang Ngọc Sơn nói, nhưng cô cũng không có nói lại.
Bởi vì cô thấy lỗ tai Giang Ngọc Sơn đều đang đỏ bừng
Thủy Đào lập tức xoay người, nghiêm túc nói: “Sắp đến lúc tan tầm rồi, chúng ta vẫn là nắm chặt thời gian làm việc đi.”
Giang Ngọc Sơn bị thái độ lãnh đạm của cô làm cho bất ổn, vội vàng xoa xoa hai lỗ tai của mình nói: “Vậy...... Vậy...... Được!”
Lúc này Tiểu Hồng đột nhiên nhảy ra nói: “Ký chủ mặt ngài đỏ rồi kìa, xấu hổ quá.”
Giang Ngọc Sơn: “!!!”
Nói bậy, anh đỏ mặt khi nào, đây rõ ràng là bị mặt trời chiếu nóng.
Thủy Đào tâm tình có chút phức tạp, cũng hơi hối hận một chút.
Nguyên bản cô chỉ là có ý tốt, nhưng lại quên mất nam nữ có khác, Giang Ngọc Sơn tốt xấu gì cũng là một thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, hành động này của cô khẳng định sẽ làm anh hiểu lầm.
Cô đỡ đỡ cái trán, thật là đầu óc nóng lên mới có thể làm việc này.
Nói đến cũng là kỳ quái, trừ bỏ người nhà mình ra, cô đến Giang Tuấn Hiền cũng đều hiếm khi có thời điểm kiên nhẫn như vậy. Nhưng khi đối mặt với Giang Ngọc Sơn, cô lại nhiều vài phần dung túng, hay mỗi lần Tả Lệ Bình nói anh không phải, cô thậm chí còn sẽ thay anh giải thích cãi cọ.
Khi đó, những hành vi này phát sinh rất tự nhiên, nhưng hôm nay nhìn lại, Thủy Đào chính mình đều cảm thấy có điểm kỳ quái.
Tựa như vừa rồi khi Giang Ngọc Sơn bị những xã viên đó chê cười, Thủy Đào cũng theo bản năng đứng ra thay anh biện bạch nói lý.
Quan hệ trước mắt của cô cùng Giang Ngọc Sơn, tựa hồ còn chưa tới mức mặc kệ người khác nói cái gì, cô đều phải đứng ra bênh vực cho anh.
Giang Ngọc Sơn đi phía sau, không biết nghi ngờ cùng rối rắm trong lòng cô lúc này, anh còn đang bận dùng sóng điện não cùng Tiểu Hồng giao lưu.
Lại nói tiếp trừ bỏ hoàn thành một ít nhiệm vụ không đàng hoàng bên ngoài, Giang Ngọc Sơn còn phải tiến hành công lược Thủy Đào, độ hảo cảm của Thủy Đào đối với anh đạt tới trăm phần trăm, nhiệm vụ mới được tính là hoàn toàn hoàn thành.
“Tiểu Hồng, mau nói xem độ hảo cảm của bà xã ta với ta bây giờ là bao nhiêu rồi ?”
Giang Ngọc Sơn tự có cảm giác phi thường tốt đẹp, thái độ Thủy Đào đối với anh vẫn luôn khá tốt, cảm thấy độ hảo cảm không có bốn năm chục, ít nhất cũng có hai ba mươi.
Tiểu Hồng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, lúc này mới vừa bắt đầu đã gọi người ta là bà xã rồi, thật là một chút cũng không biết xấu hổ.
Bất quá nó không có nói ra mà hỏi ngược lại: “Ngài thật sự muốn biết sao?”
Giang Ngọc Sơn thúc giục nói: “Nói nhanh lên, có bao nhiêu.”
Tiểu Hồng phi thường chần chờ, nhưng bất đắc dĩ bị thúc giục đến nóng nảy.
Cuối cùng nó có chút không tự tin mở miệng: “Hiện tại, độ hảo cảm của đối tượng công lược với ngài là......”
Giang Ngọc Sơn thập phần bức thiết: “Bao nhiêu?”
Tiểu Hồng thật sâu hít vào một hơi: “0 %.”
Giang Ngọc Sơn: “????”
Thấy Giang Ngọc Sơn sát lại gần, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, không biết vì cái gì, tuy rằng nói hai người tách ra làm việc, nhưng trong lòng cô có dự cảm rất mạnh rằng Giang Ngọc Sơn nhất định sẽ tìm đến.
Cũng không phải có nguyên nhân gì khác, mà là cô biết, Giang Ngọc Sơn thời điểm làm việc miệng là không chịu ngồi yên, nhất định phải tìm người để buôn chuyện cùng.
Khi ở trại nuôi heo, có Tả Lệ Bình nhìn chằm chằm như vậy, Giang Ngọc Sơn mặt ngoài thành thật, nhưng chỉ cần tìm được cơ hội, thế nào cũng phải cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.
Cho nên cô kết luận, Giang Ngọc Sơn trong chốc lát mà không cùng ai nói chuyện thì cả người sẽ khó chịu.
Ngẫm lại tính tình anh ta hoạt bát như vậy, cũng không khó lý giải.
Chuyện này thì thật là Thủy Đào hiểu lầm Giang Ngọc Sơn, người này thời điểm ở Giang gia , kỳ thật cũng không thích cùng người một nhà Giang Tuấn Hiền nói chuyện, trừ bỏ thời điểm ăn cơm, anh cùng người nhà họ Giang hiếm khi ngồi với nhau.
Anh còn không phải là muốn ở trước mặt Thủy Đào tìm cảm giác tồn tại sao? Bằng không mỗi ngày chịu Tả Lệ Bình áp suất thấp, còn phải tìm cơ hội cùng Thủy Đào nói chuyện, bình thường ai mà muốn chịu tội chứ.
“Chú Ngọc Sơn mau tới đây, cháu tìm thấy một gốc cây thảo dược, đắp lên ngón tay, miệng vết thương sẽ khép lại nhanh hơn.” Thủy Đào hướng phía Giang Ngọc Sơn vẫy vẫy tay.
Vừa nghe có đồ vật tốt như vậy, Giang Ngọc Sơn vội chạy qua. Tiếp nhận thảo dược, ở trên tay khoa tay múa chân một phen, gãi gãi đầu, thực ngây thơ hỏi: “Cái này phải đắp như thế nào vậy?”
Thủy Đào kiên nhẫn giải thích: “Chú bỏ thảo dược vào trong miệng nhai, nhai ra nước thì nhổ ra đắp lên ngón tay, sau đó dùng khăn quấn lên là được.”
Thao tác phi thường đơn giản, Giang Ngọc Sơn lại lộ vẻ mặt khó xử: “Thảo dược này có đắng hay không ? Nếu đắng quá thì thôi vậy, anh không ăn đồ đắng được đâu.”
“Không đắng đâu ạ, bọn trẻ con trong thôn chúng ta bị thương đều đắp loại thảo dược này mà, mấy đứa nhỏ như vậy còn không thấy đắng, chú khẳng định có thể chịu được.”
Giang Ngọc Sơn thở dài lắc đầu: “Ý tốt của em anh xin nhận, nhưng mà phải nhai loại thảo dược này thì vẫn là thôi đi, cứ để vết thương ở tay đau chút cũng không sao.”
Trên mặt Giang Ngọc Sơn tỏ vẻ mất mát một chút, như thể là tiếc nuối cây thảo dược này không thể phát huy được giá trị của nó.
Thủy Đào là người mềm lòng, cô chần chờ thật lâu, rồi đành lấy thảo dược trên tay Giang Ngọc Sơn bỏ vào miệng mình.
Giang Ngọc Sơn nhỏ giọng ngạc nhiên: “Em!”
Thủy Đào chậm rãi gỡ khăn đang cuốn trên tay Giang Ngọc Sơn ra, đem thảo dược nhả vào khăn lụa, nhẹ nhàng buộc lại miệng vết thương.
Miệng vết thương bị cứa rất sâu, Thủy Đào động tác mềm nhẹ, sợ mình không chú ý lại lần nữa làm đau Giang Ngọc Sơn.
Ánh mặt trời chiếu xuống ánh sáng nhu hòa, chiếu rọi trên gương mặt nghiêm túc của Thủy Đào, giống như một tầng lụa mỏng bao quanh cô, khiến lúc này trông cô rất ôn nhu điềm tĩnh.
Trái tim Giang Ngọc Sơn đột nhiên bùm bùm nhảy dựng lên, vừa không dám ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không dám cúi đầu nhìn Thủy Đào. Vào giờ phút này trong mắt anh, cả hai đều loá mắt giống nhau, lóa đến không ai dám nhìn đến.
Thủy Đào vừa mới thắt xong một cái nơ con bướm, Giang Ngọc Sơn lập tức lùi tay về, sau đó hai mắt nhìn ra xa, một chút cũng không dám đối diện cùng Thủy Đào.
Cử chỉ này thực sự là có hơi quá một chút.
Làm Thủy Đào tưởng rằng anh ghét bỏ nước miếng của mình, có hơi tức giận nói: “Chú Ngọc Sơn, cháu ngày nào cũng đánh răng, rất sạch sẽ đó ạ.”
Sớm biết rằng Giang Ngọc Sơn sẽ phản ứng như vậy, cô đúng là không nên mềm lòng, vốn là nghĩ chung quanh không có ai, sẽ không khiến người khác bàn tán mới giúp anh, kết quả người này còn không cảm kích, thật là phí công.
Giang Ngọc Sơn vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy, anh không nghĩ như thế đâu, là do anh quá cảm kích nên nhất thời không biết nói gì thôi.”
Thủy Đào không quá tin tưởng lý do thoái thác mà Giang Ngọc Sơn nói, nhưng cô cũng không có nói lại.
Bởi vì cô thấy lỗ tai Giang Ngọc Sơn đều đang đỏ bừng
Thủy Đào lập tức xoay người, nghiêm túc nói: “Sắp đến lúc tan tầm rồi, chúng ta vẫn là nắm chặt thời gian làm việc đi.”
Giang Ngọc Sơn bị thái độ lãnh đạm của cô làm cho bất ổn, vội vàng xoa xoa hai lỗ tai của mình nói: “Vậy...... Vậy...... Được!”
Lúc này Tiểu Hồng đột nhiên nhảy ra nói: “Ký chủ mặt ngài đỏ rồi kìa, xấu hổ quá.”
Giang Ngọc Sơn: “!!!”
Nói bậy, anh đỏ mặt khi nào, đây rõ ràng là bị mặt trời chiếu nóng.
Thủy Đào tâm tình có chút phức tạp, cũng hơi hối hận một chút.
Nguyên bản cô chỉ là có ý tốt, nhưng lại quên mất nam nữ có khác, Giang Ngọc Sơn tốt xấu gì cũng là một thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, hành động này của cô khẳng định sẽ làm anh hiểu lầm.
Cô đỡ đỡ cái trán, thật là đầu óc nóng lên mới có thể làm việc này.
Nói đến cũng là kỳ quái, trừ bỏ người nhà mình ra, cô đến Giang Tuấn Hiền cũng đều hiếm khi có thời điểm kiên nhẫn như vậy. Nhưng khi đối mặt với Giang Ngọc Sơn, cô lại nhiều vài phần dung túng, hay mỗi lần Tả Lệ Bình nói anh không phải, cô thậm chí còn sẽ thay anh giải thích cãi cọ.
Khi đó, những hành vi này phát sinh rất tự nhiên, nhưng hôm nay nhìn lại, Thủy Đào chính mình đều cảm thấy có điểm kỳ quái.
Tựa như vừa rồi khi Giang Ngọc Sơn bị những xã viên đó chê cười, Thủy Đào cũng theo bản năng đứng ra thay anh biện bạch nói lý.
Quan hệ trước mắt của cô cùng Giang Ngọc Sơn, tựa hồ còn chưa tới mức mặc kệ người khác nói cái gì, cô đều phải đứng ra bênh vực cho anh.
Giang Ngọc Sơn đi phía sau, không biết nghi ngờ cùng rối rắm trong lòng cô lúc này, anh còn đang bận dùng sóng điện não cùng Tiểu Hồng giao lưu.
Lại nói tiếp trừ bỏ hoàn thành một ít nhiệm vụ không đàng hoàng bên ngoài, Giang Ngọc Sơn còn phải tiến hành công lược Thủy Đào, độ hảo cảm của Thủy Đào đối với anh đạt tới trăm phần trăm, nhiệm vụ mới được tính là hoàn toàn hoàn thành.
“Tiểu Hồng, mau nói xem độ hảo cảm của bà xã ta với ta bây giờ là bao nhiêu rồi ?”
Giang Ngọc Sơn tự có cảm giác phi thường tốt đẹp, thái độ Thủy Đào đối với anh vẫn luôn khá tốt, cảm thấy độ hảo cảm không có bốn năm chục, ít nhất cũng có hai ba mươi.
Tiểu Hồng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, lúc này mới vừa bắt đầu đã gọi người ta là bà xã rồi, thật là một chút cũng không biết xấu hổ.
Bất quá nó không có nói ra mà hỏi ngược lại: “Ngài thật sự muốn biết sao?”
Giang Ngọc Sơn thúc giục nói: “Nói nhanh lên, có bao nhiêu.”
Tiểu Hồng phi thường chần chờ, nhưng bất đắc dĩ bị thúc giục đến nóng nảy.
Cuối cùng nó có chút không tự tin mở miệng: “Hiện tại, độ hảo cảm của đối tượng công lược với ngài là......”
Giang Ngọc Sơn thập phần bức thiết: “Bao nhiêu?”
Tiểu Hồng thật sâu hít vào một hơi: “0 %.”
Giang Ngọc Sơn: “????”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.