Thập Niên 70- Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn
Chương 16: Mặt Trời Mọc Đằng Tây
Linh Nguyên Tản
22/12/2022
Lý Thúy Hoa trong lòng yên lặng hạ quyết tâm, quay đầu quát mấy thanh niên trí thức đang ung dung thong thả: “Động tác nhanh nhẹn chút, một đám đều mềm mại vô lực, buổi sáng không ăn cơm à? Tôi nói mấy anh chị nghe, nếu không làm xong hết việc, hôm nay các anh các chị đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm, cũng không có chuyện được tan làm, đừng hy vọng là tôi sẽ giúp mấy anh chị làm việc.”
Triệu Nguyệt không phục tranh luận: “Dựa vào cái gì chứ.”
Nguyễn Chính Hạo phụ họa nói: “Đúng thế, thím cho mình là ai, lại còn không cho chúng tôi ăn cơm.”
Lý Thúy Hoa liếc xéo hai người bọn họ một cái, trắng trợn táo bạo uy hiếp nói: “Không phục thì đến chỗ đại đội trưởng cáo trạng đi, không cùng tôi làm việc là tốt nhất, nếu là còn cùng tôi làm việc, tôi cho các anh chị biết tay.”
Triệu Nguyệt tức giận, cố tình lại không có biện pháp gì, đợi làm xong việc hôm nay nhất định phải đi tìm đại đội trưởng, cô ta không muốn phải đi theo lão yêu bà này làm việc đâu.
Cố Phán không bị mắng đến, trong lòng âm thầm may mắn một phen, Lý Thúy Hoa cũng thật hung dữ, về sau mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, bằng không bị mắng như vậy trước mặt mọi người , thật không biết giấu mặt vào đâu.
Người chung quanh thấy bộ dáng Lý Thúy Hoa hung thần ác sát, đều thay mấy thanh niên trí thức toát mồ hôi.
Rơi vào tay Lý Thúy Hoa, mấy thanh niên trí thức này đừng mong có ngày lành.
Thật vất vả giải quyết một nan đề, Thủy Hoành Sinh còn không kịp thở một hơi, chuyện sốt ruột lại tới nữa.
Nói là chuyện sốt ruột thì cũng không hẳn, phải nói là người sốt ruột mới đúng.
Cũng không biết Giang Ngọc Sơn là trúng tà gì, người sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng xuống ruộng, thế nhưng lại chủ động tới tìm Thủy Hoành Sinh, để ông phân việc cho làm, việc này quả thực giống như chuyện mặt trời mọc từ hướng Tây, nửa điểm là không có khả năng.
Nhưng hiện tại cố tình lại thật sự xảy ra.
“Đại đội trưởng, việc cháu nói chú thấy sao ạ, nếu là được, ngày mai cháu sẽ đi làm luôn”. Giang Ngọc Sơn đứng đến thẳng tắp, khắc hẳn bộ dáng như không có xương sống trước kia, khi không đều phải cùng người khác kề vai sát cánh.
Tuy rằng là hai người có cùng bối phận, nhưng Giang Ngọc Sơn cũng chỉ lớn hơn so với Thủy Anh Trác có mấy tuổi, Thủy Hoành Sinh không sai biệt lắm là nhìn cậu ta lớn lên.
Người này có tính tình gì, ông đều biết rõ, đứng đắn chẳng được ba giây lại khôi phục bản tính.
Thủy Hoành Sinh chắp tay sau lưng lắc đầu: “Không được.”
Giang Ngọc Sơn vô cùng đau đớn, thập phần thất vọng nói: “Đội trưởng, chú nói xem, cháu thật không dễ dàng mới quyết định tới làm việc, không ủng hộ thì thôi, còn đả kích cháu, sao chú có thể làm như vậy chứ? Làm cán bộ, đối với xã viên có tính giác ngộ cao như cháu, đáng ra phải nhiệt tình cổ vũ, khen ngợi bốn phía, làm các xã viên trong đội học tập theo phẩm chất cần cù của cháu. Chú không thể nói không được.”
Thủy Hoành Sinh bị chọc giận cười nói: “Mi con mẹ nó có cái rắm phẩm chất, còn có chút liêm sỉ nào không, lời này nếu là để cho người khác nghe thấy, thế nào cũng phải cười đến rụng răng.”
Giang Ngọc Sơn hắc hắc cười cười: “Trời đất chứng giám, lời cháu nói đều là phát ra từ phế phủ, cháu là thật sự nghĩ đến làm việc.”
“Mi nếu là thật sự nghĩ đến làm việc, vậy xuống ruộng, đừng có cùng mấy ông bà già và phụ nữ có thai đoạt việc nuôi heo, mi như vậy còn tính là nam nhân à?” Quả thực chính là tới quấy rối.
“Cháu cũng muốn xuống ruộng làm việc chứ, nhưng không phải là do trước giờ chưa từng làm bao giờ sao, nếu bây giờ mà xuống làm việc ngay, thì chẳng phải là khiến người khác thêm phiền à, còn không bằng cho cháu đi chăm heo, chuyện đó đơn giản, không cần kỹ thuật gì, cháu nhất định có thể làm tốt.” Giang Ngọc Sơn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Trước khi tới cháu đã hỏi thăm rồi, vợ Giang Đại Phúc bụng ngày càng lớn, tính toán muốn ở nhà nghỉ ngơi. Bà Tôn tuổi cao, làm việc càng ngày càng không được, nuôi mấy con heo một chút cũng không béo lên, bà cảm thấy không có mặt mũi làm tiếp nữa, giờ đang cần có người làm thay, để cháu đi làm là tốt nhất.”
Thủy Hoành Sinh thật là phục tên nhóc này, hai người kia chân trước mới nói với ông không muốn làm nữa, nó sau lưng đã tới nhặt tiện nghi luôn, muốn nói việc này cùng nó không quan hệ, Thủy Hoành Sinh đánh chết đều không tin.
Vào năm ông mới trở thành đội trưởng, Thủy Hoành Sinh cũng có đi gặp Giang Ngọc Sơn, làm công tác tư tưởng vài lần, thanh niên trai tráng như nó, cả ngày ở nhà chơi bời lêu lổng còn ra thể thống gì.
Nhưng nó dầu muối không ăn, Giang gia cũng không có người có thể quản được nó, nói vài lần đều không thông, Thủy Hoành Sinh cũng đành mở một con mắt, nhắm một con mắt, lười đến quản.
Hiện giờ, Giang Ngọc Sơn có thể chủ động tới xin làm việc, Thủy Hoành Sinh thật sự không nghĩ đả kích sự tích cực này.
Nói thật nhiều lời cảnh cáo, Thủy Hoành Sinh cuối cùng mới chịu nhả ra: “Được rồi, ta sẽ để cho cậu đi nuôi heo vậy.”
Giang Ngọc Sơn cong môi, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: “Cảm ơn đội trưởng, cháu biết chú là tốt nhất, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ không nhục sứ mệnh. Hai hôm trước cháu đi cung tiêu xã mua ít kẹo, chú mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn hộ cháu nhé.”
Giang Ngọc Sơn động tác nhanh chóng, không đợi Thủy Hoành Sinh phản ứng lại, kẹo cũng đã bỏ vào túi Thủy Hoành Sinh, người nháy mắt chạy không thấy đâu.
Thủy Hoành Sinh sờ sờ mấy viên kẹo trong túi, có chút dở khóc dở cười, tên tiểu tử thúi này lớn như vậy vẫn là một chút cũng không thay đổi.
Trong nhà trừ bỏ Thủy Đào, không ai thích ăn kẹo, Giang Ngọc Sơn đưa một đống, Thủy Hoành Sinh cho mỗi người một viên tượng trưng, dư lại tất cả đều để lại cho Thủy Đào.
Thủy Đào lập tức lột một viên bỏ vào trong miệng.
Ân, hương vị kẹo sữa vẫn là trước sau như một ngọt lịm.
Triệu Nguyệt không phục tranh luận: “Dựa vào cái gì chứ.”
Nguyễn Chính Hạo phụ họa nói: “Đúng thế, thím cho mình là ai, lại còn không cho chúng tôi ăn cơm.”
Lý Thúy Hoa liếc xéo hai người bọn họ một cái, trắng trợn táo bạo uy hiếp nói: “Không phục thì đến chỗ đại đội trưởng cáo trạng đi, không cùng tôi làm việc là tốt nhất, nếu là còn cùng tôi làm việc, tôi cho các anh chị biết tay.”
Triệu Nguyệt tức giận, cố tình lại không có biện pháp gì, đợi làm xong việc hôm nay nhất định phải đi tìm đại đội trưởng, cô ta không muốn phải đi theo lão yêu bà này làm việc đâu.
Cố Phán không bị mắng đến, trong lòng âm thầm may mắn một phen, Lý Thúy Hoa cũng thật hung dữ, về sau mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, bằng không bị mắng như vậy trước mặt mọi người , thật không biết giấu mặt vào đâu.
Người chung quanh thấy bộ dáng Lý Thúy Hoa hung thần ác sát, đều thay mấy thanh niên trí thức toát mồ hôi.
Rơi vào tay Lý Thúy Hoa, mấy thanh niên trí thức này đừng mong có ngày lành.
Thật vất vả giải quyết một nan đề, Thủy Hoành Sinh còn không kịp thở một hơi, chuyện sốt ruột lại tới nữa.
Nói là chuyện sốt ruột thì cũng không hẳn, phải nói là người sốt ruột mới đúng.
Cũng không biết Giang Ngọc Sơn là trúng tà gì, người sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng xuống ruộng, thế nhưng lại chủ động tới tìm Thủy Hoành Sinh, để ông phân việc cho làm, việc này quả thực giống như chuyện mặt trời mọc từ hướng Tây, nửa điểm là không có khả năng.
Nhưng hiện tại cố tình lại thật sự xảy ra.
“Đại đội trưởng, việc cháu nói chú thấy sao ạ, nếu là được, ngày mai cháu sẽ đi làm luôn”. Giang Ngọc Sơn đứng đến thẳng tắp, khắc hẳn bộ dáng như không có xương sống trước kia, khi không đều phải cùng người khác kề vai sát cánh.
Tuy rằng là hai người có cùng bối phận, nhưng Giang Ngọc Sơn cũng chỉ lớn hơn so với Thủy Anh Trác có mấy tuổi, Thủy Hoành Sinh không sai biệt lắm là nhìn cậu ta lớn lên.
Người này có tính tình gì, ông đều biết rõ, đứng đắn chẳng được ba giây lại khôi phục bản tính.
Thủy Hoành Sinh chắp tay sau lưng lắc đầu: “Không được.”
Giang Ngọc Sơn vô cùng đau đớn, thập phần thất vọng nói: “Đội trưởng, chú nói xem, cháu thật không dễ dàng mới quyết định tới làm việc, không ủng hộ thì thôi, còn đả kích cháu, sao chú có thể làm như vậy chứ? Làm cán bộ, đối với xã viên có tính giác ngộ cao như cháu, đáng ra phải nhiệt tình cổ vũ, khen ngợi bốn phía, làm các xã viên trong đội học tập theo phẩm chất cần cù của cháu. Chú không thể nói không được.”
Thủy Hoành Sinh bị chọc giận cười nói: “Mi con mẹ nó có cái rắm phẩm chất, còn có chút liêm sỉ nào không, lời này nếu là để cho người khác nghe thấy, thế nào cũng phải cười đến rụng răng.”
Giang Ngọc Sơn hắc hắc cười cười: “Trời đất chứng giám, lời cháu nói đều là phát ra từ phế phủ, cháu là thật sự nghĩ đến làm việc.”
“Mi nếu là thật sự nghĩ đến làm việc, vậy xuống ruộng, đừng có cùng mấy ông bà già và phụ nữ có thai đoạt việc nuôi heo, mi như vậy còn tính là nam nhân à?” Quả thực chính là tới quấy rối.
“Cháu cũng muốn xuống ruộng làm việc chứ, nhưng không phải là do trước giờ chưa từng làm bao giờ sao, nếu bây giờ mà xuống làm việc ngay, thì chẳng phải là khiến người khác thêm phiền à, còn không bằng cho cháu đi chăm heo, chuyện đó đơn giản, không cần kỹ thuật gì, cháu nhất định có thể làm tốt.” Giang Ngọc Sơn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Trước khi tới cháu đã hỏi thăm rồi, vợ Giang Đại Phúc bụng ngày càng lớn, tính toán muốn ở nhà nghỉ ngơi. Bà Tôn tuổi cao, làm việc càng ngày càng không được, nuôi mấy con heo một chút cũng không béo lên, bà cảm thấy không có mặt mũi làm tiếp nữa, giờ đang cần có người làm thay, để cháu đi làm là tốt nhất.”
Thủy Hoành Sinh thật là phục tên nhóc này, hai người kia chân trước mới nói với ông không muốn làm nữa, nó sau lưng đã tới nhặt tiện nghi luôn, muốn nói việc này cùng nó không quan hệ, Thủy Hoành Sinh đánh chết đều không tin.
Vào năm ông mới trở thành đội trưởng, Thủy Hoành Sinh cũng có đi gặp Giang Ngọc Sơn, làm công tác tư tưởng vài lần, thanh niên trai tráng như nó, cả ngày ở nhà chơi bời lêu lổng còn ra thể thống gì.
Nhưng nó dầu muối không ăn, Giang gia cũng không có người có thể quản được nó, nói vài lần đều không thông, Thủy Hoành Sinh cũng đành mở một con mắt, nhắm một con mắt, lười đến quản.
Hiện giờ, Giang Ngọc Sơn có thể chủ động tới xin làm việc, Thủy Hoành Sinh thật sự không nghĩ đả kích sự tích cực này.
Nói thật nhiều lời cảnh cáo, Thủy Hoành Sinh cuối cùng mới chịu nhả ra: “Được rồi, ta sẽ để cho cậu đi nuôi heo vậy.”
Giang Ngọc Sơn cong môi, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: “Cảm ơn đội trưởng, cháu biết chú là tốt nhất, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ không nhục sứ mệnh. Hai hôm trước cháu đi cung tiêu xã mua ít kẹo, chú mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn hộ cháu nhé.”
Giang Ngọc Sơn động tác nhanh chóng, không đợi Thủy Hoành Sinh phản ứng lại, kẹo cũng đã bỏ vào túi Thủy Hoành Sinh, người nháy mắt chạy không thấy đâu.
Thủy Hoành Sinh sờ sờ mấy viên kẹo trong túi, có chút dở khóc dở cười, tên tiểu tử thúi này lớn như vậy vẫn là một chút cũng không thay đổi.
Trong nhà trừ bỏ Thủy Đào, không ai thích ăn kẹo, Giang Ngọc Sơn đưa một đống, Thủy Hoành Sinh cho mỗi người một viên tượng trưng, dư lại tất cả đều để lại cho Thủy Đào.
Thủy Đào lập tức lột một viên bỏ vào trong miệng.
Ân, hương vị kẹo sữa vẫn là trước sau như một ngọt lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.