Thập Niên 70- Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn
Chương 23: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
Linh Nguyên Tản
22/12/2022
Giang Ngọc Sơn cười ha ha, Tiểu Hồng đúng là gạt người, hoa khôi thôn này đã định thân từ nhỏ với đứa cháu lớn của anh, sao có thể có dây tơ hồng nối với anh được, cái hệ thống vớ vẩn từ đâu ra không biết.
Tiểu Hồng là điển hình của việc dùng hành động vả mặt người, Giang Ngọc Sơn chưa vui vẻ được mấy ngày, đã truyền đến tin tức hoa khôi cùng cháu trai từ hôn, Tiểu Hồng lúc này mới khiến anh lau mắt mà nhìn.
Sau đó mắng Tiểu Hồng táng tận thiên lương, vì hoàn thành nhiệm vụ mà đi chia rẽ nhân duyên người khác.
Tiểu Hồng đường đường chính chính cãi lại, nó là hệ thống đứng đắn, không bao giờ đi làm chuyện thiếu đạo đức này.
Đối tượng hệ thống Hồng Nương nối dây tơ hồng nhất định phải là người chưa có nhân duyên cùng ai, kể cả nó không có xuất hiện, thì hôn sự của Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền cũng không thành được.
Ở chuyện này nó thanh thanh bạch bạch, nửa điểm cũng không liên quan.
Tiểu Hồng còn tiết lộ, nhân duyên của thằng cháu lớn nhà anh là cô thanh niên trí thức từ thành phố xuống kia.
Giang Ngọc Sơn tấm tắc hai tiếng, thầm than, cháu trai đúng là đồ tra nam đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi .
Tuy nói anh là người có tư tưởng cởi mở, nhưng mà để anh đi tìm hiểu yêu đương cùng vị tiền hôn thê của cháu trai, ngẫm lại thật đúng là có điểm ngượng ngùng.
Nhưng không làm không được, một khi cùng Tiểu Hồng trói định quan hệ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ nó tuyên bố, bằng không Tiểu Hồng sẽ đưa anh về thế giới cũ.
Chuyện có thể trở về thế giới cũ với anh mà nói thì đúng là cầu còn không được, nhưng nguyên nhân khiến anh xuyên qua là tai nạn xe cộ, Tiểu Hồng nói, ở thế giới kia anh đã chết đến không thể chết hơn, giờ mà vội trở về chỉ sợ còn không kịp để chịu tang chính mình.
Vậy thì thôi đi, dù gì anh cùng Thủy Đào đều là soái ca mỹ nữ, trai tài gái sắc, nếu ở bên nhau chắc cũng được tính là môn đăng hộ đối.
Giang Ngọc Sơn càng nghĩ càng cảm thấy việc này đáng tin cậy, vui tươi hớn hở bắt đầu cùng Tiểu Hồng cấu kết với nhau làm việc xấu.
Mà nhiệm vụ đầu tiên Tiểu Hồng muốn anh hoàn thành, chính là làm cho Thủy Đào cười với mình.
Thủy Đào cười hay không Giang Ngọc Sơn không dám chắc, dù sao anh là rất muốn cười, cái khác anh không am hiểu, nhưng việc khiến người khác cười, nhiệm vụ này quá là dễ dàng rồi!
Chỉ là không có khoe khoang được bao lâu, đã gặp phải chướng ngại vật, Tả Lệ Bình đem Thủy Đào quản đến thật chặt, Giang Ngọc Sơn không chút nghi ngờ, nếu mình dám ở trước mặt Tả Lệ Bình nói cười cùng Thủy Đào, còn chọc cho Thủy Đào cười tươi nắc nẻ, khẳng định sẽ không được thấy mặt trời của ngày mai.
Bất quá cũng không cần nóng nảy, dù sao thời gian làm nhiệm vụ Tiểu Hồng đưa ra cũng thoải mái, cứ từ từ mà làm là được.
Tả Lệ Bình cùng Thủy Đào vừa về đến nhà, người trong nhà đều vây quanh hai người, một đám đều thập phần tò mò biểu hiện hôm nay của Giang Ngọc Sơn.
Ngay cả người ngày thường không thích nói chuyện phiếm như Thủy Hoành Sinh cũng khó có được hỏi một câu: “Tên tiểu tử thúi kia làm việc như thế nào, không lười biếng đi?”
Tả Lệ Bình hừ hai tiếng: “Thì như vậy thôi.”
Thủy Hoành Sinh nhất thời có chút không hiểu : “Như vậy là loại nào? Rốt cuộc là được hay là không được ?”
Tả Lệ Bình tức giận xụ mặt nói: “Tôi nói Thủy Hoành Sinh, ông như thế nào quan tâm người nhà họ Giang như vậy, ông cũng đừng quên hiện tại quan hệ hai nhà chúng ta cỡ nào cứng đờ, tôi không muốn đề cập đến những người nhà đó.”
Không hiểu được sao Tả Lệ Bình lại tức giận, Thủy Hoành Sinh có chút nghĩ không ra.
“Bà nói gì vậy, tôi thân là đại đội trưởng, khẳng định phải quan tâm một chút chứ, nếu cậu ta không nghiêm túc làm việc, thì chắc chắn tôi sẽ phê bình nghiêm khắc”
Tả Lệ Bình lại hừ hừ hai tiếng.
Vẫn là Thủy Đào cười nói: “Chú Ngọc Sơn hôm nay phi thường cần mẫn, chủ động quét tước chuồng heo không nói, còn hỗ trợ băm cỏ heo, một chút cũng không lười biếng đâu ạ.”
Thủy Hoành Sinh nói: “Thật sự?”
Thủy Đào gật đầu: “Con lừa ba làm cái gì?”
Thủy Hoành Sinh thật là vui mừng, không nghĩ tới tiểu tử thúi kia sẽ thành thật như vậy, làm hại ông vì việc này mà phiền lòng một ngày.
“Xem ra nó là thật sự hối cải để làm người mới, ba thấy mẹ con như vậy, còn tưởng là nó làm việc lười biếng chứ.”
Thủy Đào cười cười, bởi vì Giang Tuấn Hiền, mẹ hiện tại đối với người Giang gia chính là chán ghét đến không muốn nói đến, hơn nữa Giang Ngọc Sơn tính tình lại là như vậy, muốn mẹ nói vài câu khen ngợi Giang Ngọc Sơn, còn khó hơn lên trời.
Tả Lệ Bình bĩu môi, lúc này mới ngày đầu tiên có thể nhìn ra cái gì, ngày sau còn dài, là la hay là ngựa phải chạy mới biết, bà dám cá không được mấy ngày Giang Ngọc Sơn sẽ lòi đuôi cáo.
Nhưng mà luôn tự nhận có hoả nhãn kim tinh Tả Lệ Bình lần này lại mất linh, liên tiếp mấy ngày, Giang Ngọc Sơn đều từng bước bắt đầu làm việc, nghiêm túc, cần cù chăm chỉ, không có nửa điểm lười biếng.
Chẳng sợ Tả Lệ Bình cố ý vạch lá tìm sâu, Giang Ngọc Sơn vẫn luôn mang gương mặt tươi cười, không tức giận, mỗi lần như vậy Thủy Đào đều thấy đồng tình với anh.
“Chú Ngọc Sơn đừng giận nhé, kỳ thật mẹ cháu không phải cố ý nhằm vào chú đâu, quan hệ hai nhà đang trong tình huống đặc thù, có chút xấu hổ, nên mẹ cháu vì Giang Tuấn Hiền mà sẽ có chút giận chó đánh mèo với chú, bà chỉ là người miệng lưỡi lợi hại, ruột để ngoài da,khẩu xà tâm phật thôi.” Thủy Đào nhỏ giọng an ủi.
Giang Ngọc Sơn ở trong lòng hung hăng ghim Giang Tuấn Hiền một bút, trên mặt lại vẻ mặt lý giải nói: “Anh hiểu mà, đúng là tiểu tử Tuấn Hiền kia đầu óc không được sáng suốt lắm, có vị hôn thê như hoa như ngọc lại không biết quý trọng, còn dây dưa không rõ với thanh niên trí thức trong thành phố xuống, làm cho anh cũng cảm thấy không có mặt mũi nhìn người khác.”
Nói xong, lại nhìn Tả Lệ Bình thở dài: “Mẹ em có tâm tình như vậy thực bình thường, đổi thành anh, nếu mà là con gái mình bị người ta khi dễ, anh khẳng định sẽ đem chân tra nam đánh gãy.”
Không chỉ có đâm chọc xiên xỏ Giang Tuấn Hiền, còn nhân cơ hội thay chính mình nói ngọt một phen, Giang Ngọc Sơn cảm thấy anh thật là một nhân tài.
Tiểu Hồng là điển hình của việc dùng hành động vả mặt người, Giang Ngọc Sơn chưa vui vẻ được mấy ngày, đã truyền đến tin tức hoa khôi cùng cháu trai từ hôn, Tiểu Hồng lúc này mới khiến anh lau mắt mà nhìn.
Sau đó mắng Tiểu Hồng táng tận thiên lương, vì hoàn thành nhiệm vụ mà đi chia rẽ nhân duyên người khác.
Tiểu Hồng đường đường chính chính cãi lại, nó là hệ thống đứng đắn, không bao giờ đi làm chuyện thiếu đạo đức này.
Đối tượng hệ thống Hồng Nương nối dây tơ hồng nhất định phải là người chưa có nhân duyên cùng ai, kể cả nó không có xuất hiện, thì hôn sự của Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền cũng không thành được.
Ở chuyện này nó thanh thanh bạch bạch, nửa điểm cũng không liên quan.
Tiểu Hồng còn tiết lộ, nhân duyên của thằng cháu lớn nhà anh là cô thanh niên trí thức từ thành phố xuống kia.
Giang Ngọc Sơn tấm tắc hai tiếng, thầm than, cháu trai đúng là đồ tra nam đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi .
Tuy nói anh là người có tư tưởng cởi mở, nhưng mà để anh đi tìm hiểu yêu đương cùng vị tiền hôn thê của cháu trai, ngẫm lại thật đúng là có điểm ngượng ngùng.
Nhưng không làm không được, một khi cùng Tiểu Hồng trói định quan hệ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ nó tuyên bố, bằng không Tiểu Hồng sẽ đưa anh về thế giới cũ.
Chuyện có thể trở về thế giới cũ với anh mà nói thì đúng là cầu còn không được, nhưng nguyên nhân khiến anh xuyên qua là tai nạn xe cộ, Tiểu Hồng nói, ở thế giới kia anh đã chết đến không thể chết hơn, giờ mà vội trở về chỉ sợ còn không kịp để chịu tang chính mình.
Vậy thì thôi đi, dù gì anh cùng Thủy Đào đều là soái ca mỹ nữ, trai tài gái sắc, nếu ở bên nhau chắc cũng được tính là môn đăng hộ đối.
Giang Ngọc Sơn càng nghĩ càng cảm thấy việc này đáng tin cậy, vui tươi hớn hở bắt đầu cùng Tiểu Hồng cấu kết với nhau làm việc xấu.
Mà nhiệm vụ đầu tiên Tiểu Hồng muốn anh hoàn thành, chính là làm cho Thủy Đào cười với mình.
Thủy Đào cười hay không Giang Ngọc Sơn không dám chắc, dù sao anh là rất muốn cười, cái khác anh không am hiểu, nhưng việc khiến người khác cười, nhiệm vụ này quá là dễ dàng rồi!
Chỉ là không có khoe khoang được bao lâu, đã gặp phải chướng ngại vật, Tả Lệ Bình đem Thủy Đào quản đến thật chặt, Giang Ngọc Sơn không chút nghi ngờ, nếu mình dám ở trước mặt Tả Lệ Bình nói cười cùng Thủy Đào, còn chọc cho Thủy Đào cười tươi nắc nẻ, khẳng định sẽ không được thấy mặt trời của ngày mai.
Bất quá cũng không cần nóng nảy, dù sao thời gian làm nhiệm vụ Tiểu Hồng đưa ra cũng thoải mái, cứ từ từ mà làm là được.
Tả Lệ Bình cùng Thủy Đào vừa về đến nhà, người trong nhà đều vây quanh hai người, một đám đều thập phần tò mò biểu hiện hôm nay của Giang Ngọc Sơn.
Ngay cả người ngày thường không thích nói chuyện phiếm như Thủy Hoành Sinh cũng khó có được hỏi một câu: “Tên tiểu tử thúi kia làm việc như thế nào, không lười biếng đi?”
Tả Lệ Bình hừ hai tiếng: “Thì như vậy thôi.”
Thủy Hoành Sinh nhất thời có chút không hiểu : “Như vậy là loại nào? Rốt cuộc là được hay là không được ?”
Tả Lệ Bình tức giận xụ mặt nói: “Tôi nói Thủy Hoành Sinh, ông như thế nào quan tâm người nhà họ Giang như vậy, ông cũng đừng quên hiện tại quan hệ hai nhà chúng ta cỡ nào cứng đờ, tôi không muốn đề cập đến những người nhà đó.”
Không hiểu được sao Tả Lệ Bình lại tức giận, Thủy Hoành Sinh có chút nghĩ không ra.
“Bà nói gì vậy, tôi thân là đại đội trưởng, khẳng định phải quan tâm một chút chứ, nếu cậu ta không nghiêm túc làm việc, thì chắc chắn tôi sẽ phê bình nghiêm khắc”
Tả Lệ Bình lại hừ hừ hai tiếng.
Vẫn là Thủy Đào cười nói: “Chú Ngọc Sơn hôm nay phi thường cần mẫn, chủ động quét tước chuồng heo không nói, còn hỗ trợ băm cỏ heo, một chút cũng không lười biếng đâu ạ.”
Thủy Hoành Sinh nói: “Thật sự?”
Thủy Đào gật đầu: “Con lừa ba làm cái gì?”
Thủy Hoành Sinh thật là vui mừng, không nghĩ tới tiểu tử thúi kia sẽ thành thật như vậy, làm hại ông vì việc này mà phiền lòng một ngày.
“Xem ra nó là thật sự hối cải để làm người mới, ba thấy mẹ con như vậy, còn tưởng là nó làm việc lười biếng chứ.”
Thủy Đào cười cười, bởi vì Giang Tuấn Hiền, mẹ hiện tại đối với người Giang gia chính là chán ghét đến không muốn nói đến, hơn nữa Giang Ngọc Sơn tính tình lại là như vậy, muốn mẹ nói vài câu khen ngợi Giang Ngọc Sơn, còn khó hơn lên trời.
Tả Lệ Bình bĩu môi, lúc này mới ngày đầu tiên có thể nhìn ra cái gì, ngày sau còn dài, là la hay là ngựa phải chạy mới biết, bà dám cá không được mấy ngày Giang Ngọc Sơn sẽ lòi đuôi cáo.
Nhưng mà luôn tự nhận có hoả nhãn kim tinh Tả Lệ Bình lần này lại mất linh, liên tiếp mấy ngày, Giang Ngọc Sơn đều từng bước bắt đầu làm việc, nghiêm túc, cần cù chăm chỉ, không có nửa điểm lười biếng.
Chẳng sợ Tả Lệ Bình cố ý vạch lá tìm sâu, Giang Ngọc Sơn vẫn luôn mang gương mặt tươi cười, không tức giận, mỗi lần như vậy Thủy Đào đều thấy đồng tình với anh.
“Chú Ngọc Sơn đừng giận nhé, kỳ thật mẹ cháu không phải cố ý nhằm vào chú đâu, quan hệ hai nhà đang trong tình huống đặc thù, có chút xấu hổ, nên mẹ cháu vì Giang Tuấn Hiền mà sẽ có chút giận chó đánh mèo với chú, bà chỉ là người miệng lưỡi lợi hại, ruột để ngoài da,khẩu xà tâm phật thôi.” Thủy Đào nhỏ giọng an ủi.
Giang Ngọc Sơn ở trong lòng hung hăng ghim Giang Tuấn Hiền một bút, trên mặt lại vẻ mặt lý giải nói: “Anh hiểu mà, đúng là tiểu tử Tuấn Hiền kia đầu óc không được sáng suốt lắm, có vị hôn thê như hoa như ngọc lại không biết quý trọng, còn dây dưa không rõ với thanh niên trí thức trong thành phố xuống, làm cho anh cũng cảm thấy không có mặt mũi nhìn người khác.”
Nói xong, lại nhìn Tả Lệ Bình thở dài: “Mẹ em có tâm tình như vậy thực bình thường, đổi thành anh, nếu mà là con gái mình bị người ta khi dễ, anh khẳng định sẽ đem chân tra nam đánh gãy.”
Không chỉ có đâm chọc xiên xỏ Giang Tuấn Hiền, còn nhân cơ hội thay chính mình nói ngọt một phen, Giang Ngọc Sơn cảm thấy anh thật là một nhân tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.