Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức
Chương 2:
Cửu Châu Đại Nhân
09/05/2023
Chuyện này còn phải nói tới tuổi của cô gái nhỏ đã bị báo lớn lên tới mười sáu mới được, bằng không anh trai cô bé —— đợi đến năm nay tốt nghiệp trung học phổ thông xong sẽ nhận vị trí của ba cô, sẽ bị cưỡng chế kéo đến vùng nông thôn nghèo để tiếp nhận giáo dục trung nông nghèo, bát cơm của ba cô cũng sẽ bị người khác cướp đi.
Tóm lại các nguyên nhân, con đường phân cấp của cô gái nhỏ là bắt buộc.
Nhưng mà bản thân cô gái nhỏ không muốn, tuy nói thời đại này nhiều thanh niên nhiệt huyết, nhưng người tỉnh táo sáng suốt càng nhiều hơn, cô gái nhỏ thích đọc sách học tri thức, hy vọng có một ngày học thành cũng có thể cống hiến, mà không phải giống như bị lưu đày bị đuổi tới Mũi Mân chờ chết.
Phải biết rằng, phong trào Thanh niên tri thức cao trào hơn hai mươi năm qua, người có thể thuận lợi trở về thành có mấy người cơ chứ, không phải đều bị nhốt mãi ở đó, tiền đồ khó lường.
Cô gái nhỏ cẩn thận mà trí tuệ cũng không nhỏ, nhìn nhận rõ ràng, nhưng tình huống trong nhà không cho phép cô gái nhỏ ở lại trong thành.
Cha mẹ lấy tình cảm khuyên nhủ, anh em im lặng bàng quan, một đôi chị em ngây thơ vô tri, bức bách cô gái nhỏ uất ức khổ sở, trong lòng sinh oán hận trốn trong phòng không muốn đối mặt với người một nhà, không ăn không uống tự hại chính mình.
Không biết do trùng hợp hay là duyên phận, Giang Thu Nguyệt lúc này vừa vặn thay thế nguyên chủ, mệt nhọc đột tử ở một thế giới khác, ở thế giới này lại đạt được cuộc sống mới.
Tiết tấu công tác thế kỷ 21 rất nhanh, hàng năm đều có nhiều người qua đời như vậy, với tình huống lúc đó của cô, Giang Thu Nguyệt biết đại khái cũng không có cơ hội sống sót gì.
Cũng may cô là đứa thứ hai trong nhà, năm đó cũng là trên có chị dưới có em cha không thương mẹ không yêu, liều mạng thi đậu đại học bay ra khỏi quê hương. Sau khi ở thành phố miễn cưỡng dừng chân, gia đình cải tạo nhà cửa, em trai kết hôn sinh con, cô đều giúp đỡ. Cha mẹ luôn có chỗ dựa, cho dù cô gặp chuyện không may bọn họ cũng có thể lấy được tiền tiết kiệm của cô và một khoản phí bảo hiểm không nhỏ, cô đối với kiếp kia đã không có gì phải lo lắng.
Về phần cuộc sống mới này, Giang Thu Nguyệt không bài xích nhưng cũng không phải vui mừng lắm, dù sao đây cũng là thời đại rung chuyển đặc thù, cô chỉ có thể tự bảo vệ mình, cố gắng sống thật tốt.
Trong thời gian cô suy nghĩ, ánh sáng trong căn phòng nhỏ ngày càng tối, chắc trời bên ngoài đã tối.
Cửa gỗ nhỏ ‘chi’ một tiếng bị đẩy ra, một đứa nhỏ gầy gò rụt đầu rụt đầu dò xét, đối diện với tầm mắt dò xét của Giang Thu Nguyệt.
"Chị ba?" Là một trong hai em trai sinh đôi của nguyên chủ, Tiểu Tứ Giang Đông Khởi.
Cậu năm nay mười tuổi, thoạt nhìn không có khí sắc sáp vàng như những đứa nhỏ bên ngoài khác, đây đã là bộ dáng được nuôi rất tốt trong mắt mọi người, Giang Thu Nguyệt nhìn lại thấy như đứa nhỏ bảy tám tuổi suy dinh dưỡng kiếp trước.
Đứa nhỏ kia rụt rè mò vào, tựa vào đầu giường, "Chị ba, em, nguyện ý đi, em đi là chị có thể ở nhà đi học." Nói xong đôi mắt tràn ngập ngây thơ sáng lấp lánh lại không nỡ nhìn cô.
Giang Thu Nguyệt đối với cậu nhóc này có loại cảm giác thân thiết tự nhiên, sờ sờ đầu cậu hỏi, "Ai nói cho em biết?" Đứa nhỏ còn quá nhỏ, trong nhà sẽ không cho bọn họ biết.
Giang Đông Khởi ngẩng đầu len lén nhìn cô một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Cả nhà đều gạt chúng em, em lại không ngốc, vừa nhìn đã nhận ra, Tiểu Cường cách vách mỗi ngày đều ầm ĩ.”
"Chị ba, em không phải nói chị." Cậu bịt miệng rồi ngẩng đầu lên, hối tiếc xin lỗi.
"Chị biết." Giang Thu Nguyệt vỗ vỗ đầu cậu, thở dài nói, "Em còn nhỏ có thể làm gì, chị đi còn có cơ hội trở về, em đi thì sẽ không về được.”
"A!" Giang Đông Khởi hoảng sợ, cậu cho rằng đi nông thôn chỉ là lao động làm việc, sao vừa nghe chị cậu nói lại khiến người ta sợ hãi như vậy.
Sau một khắc cậu lại đỏ hốc mắt, cảm thấy chị ba vì cả nhà mà phải chịu tội lớn, thương tâm tới muốn khóc.
Giang Thu Nguyệt vừa thấy tình huống này đã không khỏi nghẹn lại, nói thật cô không phải hù dọa đứa nhỏ, thanh niên trí thức ăn không no mặc không ấm còn phải làm công việc đồng áng, tiền đồ vô vọng, không biết ngày trở về, chỉ riêng tra tấn tinh thần cũng đã có thể khiến những thanh niên trí thức không thể thoát ra, huống chi là đứa nhỏ.
Mắt thấy cậu nhóc này sắp khóc ra, Giang Thu Nguyệt đột nhiên nghĩ đến gì đó ánh mắt cứng đờ, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ như điên, may mắn trong phòng đã không còn ánh sáng, không khiến Giang Đông Khởi nhìn ra sự dị thường của cô.
Tóm lại các nguyên nhân, con đường phân cấp của cô gái nhỏ là bắt buộc.
Nhưng mà bản thân cô gái nhỏ không muốn, tuy nói thời đại này nhiều thanh niên nhiệt huyết, nhưng người tỉnh táo sáng suốt càng nhiều hơn, cô gái nhỏ thích đọc sách học tri thức, hy vọng có một ngày học thành cũng có thể cống hiến, mà không phải giống như bị lưu đày bị đuổi tới Mũi Mân chờ chết.
Phải biết rằng, phong trào Thanh niên tri thức cao trào hơn hai mươi năm qua, người có thể thuận lợi trở về thành có mấy người cơ chứ, không phải đều bị nhốt mãi ở đó, tiền đồ khó lường.
Cô gái nhỏ cẩn thận mà trí tuệ cũng không nhỏ, nhìn nhận rõ ràng, nhưng tình huống trong nhà không cho phép cô gái nhỏ ở lại trong thành.
Cha mẹ lấy tình cảm khuyên nhủ, anh em im lặng bàng quan, một đôi chị em ngây thơ vô tri, bức bách cô gái nhỏ uất ức khổ sở, trong lòng sinh oán hận trốn trong phòng không muốn đối mặt với người một nhà, không ăn không uống tự hại chính mình.
Không biết do trùng hợp hay là duyên phận, Giang Thu Nguyệt lúc này vừa vặn thay thế nguyên chủ, mệt nhọc đột tử ở một thế giới khác, ở thế giới này lại đạt được cuộc sống mới.
Tiết tấu công tác thế kỷ 21 rất nhanh, hàng năm đều có nhiều người qua đời như vậy, với tình huống lúc đó của cô, Giang Thu Nguyệt biết đại khái cũng không có cơ hội sống sót gì.
Cũng may cô là đứa thứ hai trong nhà, năm đó cũng là trên có chị dưới có em cha không thương mẹ không yêu, liều mạng thi đậu đại học bay ra khỏi quê hương. Sau khi ở thành phố miễn cưỡng dừng chân, gia đình cải tạo nhà cửa, em trai kết hôn sinh con, cô đều giúp đỡ. Cha mẹ luôn có chỗ dựa, cho dù cô gặp chuyện không may bọn họ cũng có thể lấy được tiền tiết kiệm của cô và một khoản phí bảo hiểm không nhỏ, cô đối với kiếp kia đã không có gì phải lo lắng.
Về phần cuộc sống mới này, Giang Thu Nguyệt không bài xích nhưng cũng không phải vui mừng lắm, dù sao đây cũng là thời đại rung chuyển đặc thù, cô chỉ có thể tự bảo vệ mình, cố gắng sống thật tốt.
Trong thời gian cô suy nghĩ, ánh sáng trong căn phòng nhỏ ngày càng tối, chắc trời bên ngoài đã tối.
Cửa gỗ nhỏ ‘chi’ một tiếng bị đẩy ra, một đứa nhỏ gầy gò rụt đầu rụt đầu dò xét, đối diện với tầm mắt dò xét của Giang Thu Nguyệt.
"Chị ba?" Là một trong hai em trai sinh đôi của nguyên chủ, Tiểu Tứ Giang Đông Khởi.
Cậu năm nay mười tuổi, thoạt nhìn không có khí sắc sáp vàng như những đứa nhỏ bên ngoài khác, đây đã là bộ dáng được nuôi rất tốt trong mắt mọi người, Giang Thu Nguyệt nhìn lại thấy như đứa nhỏ bảy tám tuổi suy dinh dưỡng kiếp trước.
Đứa nhỏ kia rụt rè mò vào, tựa vào đầu giường, "Chị ba, em, nguyện ý đi, em đi là chị có thể ở nhà đi học." Nói xong đôi mắt tràn ngập ngây thơ sáng lấp lánh lại không nỡ nhìn cô.
Giang Thu Nguyệt đối với cậu nhóc này có loại cảm giác thân thiết tự nhiên, sờ sờ đầu cậu hỏi, "Ai nói cho em biết?" Đứa nhỏ còn quá nhỏ, trong nhà sẽ không cho bọn họ biết.
Giang Đông Khởi ngẩng đầu len lén nhìn cô một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Cả nhà đều gạt chúng em, em lại không ngốc, vừa nhìn đã nhận ra, Tiểu Cường cách vách mỗi ngày đều ầm ĩ.”
"Chị ba, em không phải nói chị." Cậu bịt miệng rồi ngẩng đầu lên, hối tiếc xin lỗi.
"Chị biết." Giang Thu Nguyệt vỗ vỗ đầu cậu, thở dài nói, "Em còn nhỏ có thể làm gì, chị đi còn có cơ hội trở về, em đi thì sẽ không về được.”
"A!" Giang Đông Khởi hoảng sợ, cậu cho rằng đi nông thôn chỉ là lao động làm việc, sao vừa nghe chị cậu nói lại khiến người ta sợ hãi như vậy.
Sau một khắc cậu lại đỏ hốc mắt, cảm thấy chị ba vì cả nhà mà phải chịu tội lớn, thương tâm tới muốn khóc.
Giang Thu Nguyệt vừa thấy tình huống này đã không khỏi nghẹn lại, nói thật cô không phải hù dọa đứa nhỏ, thanh niên trí thức ăn không no mặc không ấm còn phải làm công việc đồng áng, tiền đồ vô vọng, không biết ngày trở về, chỉ riêng tra tấn tinh thần cũng đã có thể khiến những thanh niên trí thức không thể thoát ra, huống chi là đứa nhỏ.
Mắt thấy cậu nhóc này sắp khóc ra, Giang Thu Nguyệt đột nhiên nghĩ đến gì đó ánh mắt cứng đờ, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ như điên, may mắn trong phòng đã không còn ánh sáng, không khiến Giang Đông Khởi nhìn ra sự dị thường của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.