Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Thích Làm Tinh
Chương 5:
Đường Qua Tử
12/11/2024
Dường như cô thật sự rất sợ hãi, đôi mắt to long lanh nước, môi đỏ run rẩy, gương mặt xinh đẹp lộ nét yếu đuối đáng thương. Ai cũng hiểu, danh tiếng của phụ nữ thời này vô cùng quan trọng. Nếu bị người khác bắt gặp, dù chỉ là vô tình, chắc chắn cũng bị hiểu lầm.
Chỉ là, vào lúc này sao cô lại ở đây một mình, lại còn ngã xuống nước?
Chu Ứng Hoài tạm gác nghi ngờ, đưa mắt nhìn quanh, vừa định bảo cô tạm trốn vào trong bụi lau, thì bỗng cảm thấy đôi tay mềm mại ôm lên vai và cổ mình. Cả người anh đột nhiên cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm đối diện đôi mắt cô, chỉ thấy vẻ ngây thơ vô tội.
"Tôi bị tê chân rồi…" Nguyên chủ đã ngồi chồm hổm trong bụi lau khá lâu để bất ngờ ra tay, chân cô giờ thật sự tê cứng, không phải giả vờ. Nếu không vịn vào anh, có lẽ cô sẽ không trụ được lâu trên mặt nước.
Trình Phương Thu ngại ngùng mím môi, cố giữ khoảng cách với anh, nhưng không biết rằng càng cử động, dòng nước xao động càng bao bọc hai người, tạo nên cảm giác mãnh liệt hơn.
Chu Ứng Hoài hít một hơi sâu, yết hầu chuyển động, hạ giọng dứt khoát nói, "Tôi đưa cô lên bờ, cô hãy nấp vào trong, đừng gây tiếng động."
Trình Phương Thu cũng muốn thế, nên liền gật đầu. Anh biết bơi, sức lại mạnh, chỉ cần dùng một tay là đưa cô lên bờ, rồi dùng cơ thể nâng đỡ cô để đẩy lên cao.
Giờ phút này, cô không còn bận tâm đến hình tượng nữa, nắm lấy bụi cỏ ven bờ, tay chân bò lên. Chu Ứng Hoài vừa ngẩng đầu liền thấy bờ mông của cô, lớp vải ướt sũng bám sát, động tác cúi xuống của cô khiến đường cong hiện rõ ràng, càng tròn trịa, căng đầy. Bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, bên trên là vòng eo thon gọn như nhành liễu.
Thường ngày sống trong đám đàn ông, Chu Ứng Hoài chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, giờ đây lại như một chàng trai trẻ ngơ ngác, vội nhắm mắt cố giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở dồn dập đã tố cáo cảm xúc thật của anh.
Chỉ là, vào lúc này sao cô lại ở đây một mình, lại còn ngã xuống nước?
Chu Ứng Hoài tạm gác nghi ngờ, đưa mắt nhìn quanh, vừa định bảo cô tạm trốn vào trong bụi lau, thì bỗng cảm thấy đôi tay mềm mại ôm lên vai và cổ mình. Cả người anh đột nhiên cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm đối diện đôi mắt cô, chỉ thấy vẻ ngây thơ vô tội.
"Tôi bị tê chân rồi…" Nguyên chủ đã ngồi chồm hổm trong bụi lau khá lâu để bất ngờ ra tay, chân cô giờ thật sự tê cứng, không phải giả vờ. Nếu không vịn vào anh, có lẽ cô sẽ không trụ được lâu trên mặt nước.
Trình Phương Thu ngại ngùng mím môi, cố giữ khoảng cách với anh, nhưng không biết rằng càng cử động, dòng nước xao động càng bao bọc hai người, tạo nên cảm giác mãnh liệt hơn.
Chu Ứng Hoài hít một hơi sâu, yết hầu chuyển động, hạ giọng dứt khoát nói, "Tôi đưa cô lên bờ, cô hãy nấp vào trong, đừng gây tiếng động."
Trình Phương Thu cũng muốn thế, nên liền gật đầu. Anh biết bơi, sức lại mạnh, chỉ cần dùng một tay là đưa cô lên bờ, rồi dùng cơ thể nâng đỡ cô để đẩy lên cao.
Giờ phút này, cô không còn bận tâm đến hình tượng nữa, nắm lấy bụi cỏ ven bờ, tay chân bò lên. Chu Ứng Hoài vừa ngẩng đầu liền thấy bờ mông của cô, lớp vải ướt sũng bám sát, động tác cúi xuống của cô khiến đường cong hiện rõ ràng, càng tròn trịa, căng đầy. Bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, bên trên là vòng eo thon gọn như nhành liễu.
Thường ngày sống trong đám đàn ông, Chu Ứng Hoài chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, giờ đây lại như một chàng trai trẻ ngơ ngác, vội nhắm mắt cố giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở dồn dập đã tố cáo cảm xúc thật của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.