Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Thích Làm Tinh
Chương 7:
Đường Qua Tử
20/11/2024
Nhưng nhân vật chính trong câu chuyện của họ lại chẳng nghe vào tai câu nào. Trong đầu anh hơi hỗn loạn, nhịn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về một hướng nào đó. Nhưng khoảng cách khá xa, dù thị lực anh có tốt đến đâu cũng không thể nhìn thấy điều mình muốn thấy.
Nhưng cái liếc mắt này của anh đã khiến mười mấy cái miệng đang ríu rít im bặt.
Trình Phương Thu trốn trong bụi lau sậy không nghe được cuộc trò chuyện của họ nhưng thấy mọi người đã đi hết, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dám đứng thẳng dậy xoa bóp hai chân và eo đang đau nhức.
Nguyên chủ đã chọn một vị trí rất kín đáo, xung quanh toàn là lau sậy cao lớn, chỉ cần không lên tiếng thì sẽ không ai phát hiện ra cô. Trong sách, đây là lần duy nhất nguyên chủ thông minh, không chỉ tìm được lý do cho sự xuất hiện đột ngột của mình mà còn thành công dây dưa với Chu Ứng Hoài.
Vì vậy, những hành động ngu ngốc sau này của nguyên chủ cứ như là tác giả cố tình để thúc đẩy cốt truyện, ép nguyên chủ giảm trí thông minh vậy.
Nói cho cùng, những nhân vật phụ như họ cũng chỉ là đá kê chân trên con đường thành công của nam nữ chính mà thôi.
Trình Phương Thu vừa oán giận vừa cảm thán số phận đáng thương của nguyên chủ và bản thân, rồi cô đưa mắt nhìn sọt quần áo bẩn bên chân. Chỉ liếc mắt một cái, cô đã cảm thấy đầu bắt đầu đau.
Tổ tiên nhà họ Trình đời đời đều là nông dân nghèo, gốc gác trong sạch, ở thời đại này đi đến đâu cũng có thể ngẩng cao đầu. Nhưng chữ “nghèo” lại như một ngọn núi lớn đè nặng, khiến Trình Phương Thu vốn quen sống sung sướng không thở nổi.
Cô thở dài cụp mắt xuống, vô tình nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trên mặt nước, không khỏi mở to mắt quan sát kỹ càng.
Khuôn mặt này giống cô ít nhất bảy tám phần, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt phượng trời sinh mang theo ba phần phong tình, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng, từng đường nét đều khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Gương mặt còn đó thì giang sơn còn đó, điều này khiến sự uất ức trong lòng cô vơi đi ba bốn phần.
Thực ra điều quan trọng nhất là ngoài việc chấp nhận hiện thực, cô còn có thể làm gì khác đây?
Cũng không biết cô ở thế giới thực tại sao rồi, có phải đã hoán đổi với nguyên chủ, hay là cứ thế chết đi một cách khó hiểu...
Dù thế nào, dù ở đâu, Trình Phương Thu cũng muốn sống sót, sống thật tốt!
Gió hè oi bức thổi vào người, khiến quần áo ướt sũng càng thêm dính sát. Trình Phương Thu ngừng suy nghĩ, chịu đựng sự khó chịu, lấy từ trong sọt ra một bộ quần áo của nguyên chủ mặc vào, sau đó sải bước về phía nhà họ Trình.
Bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo sạch sẽ!
Lúc này mọi người đều đã tan ca, đa số đều ở nhà trốn nắng, nên dọc đường cô cũng không gặp ai. Thỉnh thoảng gặp một vài người thấy dáng vẻ chật vật của cô, Trình Phương Thu đều lấy cớ không cẩn thận rơi xuống sông để cho qua chuyện. May mà không có ai nhiều chuyện cố hỏi thêm.
Đến khi vào sân nhà họ Trình, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cái liếc mắt này của anh đã khiến mười mấy cái miệng đang ríu rít im bặt.
Trình Phương Thu trốn trong bụi lau sậy không nghe được cuộc trò chuyện của họ nhưng thấy mọi người đã đi hết, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dám đứng thẳng dậy xoa bóp hai chân và eo đang đau nhức.
Nguyên chủ đã chọn một vị trí rất kín đáo, xung quanh toàn là lau sậy cao lớn, chỉ cần không lên tiếng thì sẽ không ai phát hiện ra cô. Trong sách, đây là lần duy nhất nguyên chủ thông minh, không chỉ tìm được lý do cho sự xuất hiện đột ngột của mình mà còn thành công dây dưa với Chu Ứng Hoài.
Vì vậy, những hành động ngu ngốc sau này của nguyên chủ cứ như là tác giả cố tình để thúc đẩy cốt truyện, ép nguyên chủ giảm trí thông minh vậy.
Nói cho cùng, những nhân vật phụ như họ cũng chỉ là đá kê chân trên con đường thành công của nam nữ chính mà thôi.
Trình Phương Thu vừa oán giận vừa cảm thán số phận đáng thương của nguyên chủ và bản thân, rồi cô đưa mắt nhìn sọt quần áo bẩn bên chân. Chỉ liếc mắt một cái, cô đã cảm thấy đầu bắt đầu đau.
Tổ tiên nhà họ Trình đời đời đều là nông dân nghèo, gốc gác trong sạch, ở thời đại này đi đến đâu cũng có thể ngẩng cao đầu. Nhưng chữ “nghèo” lại như một ngọn núi lớn đè nặng, khiến Trình Phương Thu vốn quen sống sung sướng không thở nổi.
Cô thở dài cụp mắt xuống, vô tình nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trên mặt nước, không khỏi mở to mắt quan sát kỹ càng.
Khuôn mặt này giống cô ít nhất bảy tám phần, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt phượng trời sinh mang theo ba phần phong tình, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng, từng đường nét đều khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Gương mặt còn đó thì giang sơn còn đó, điều này khiến sự uất ức trong lòng cô vơi đi ba bốn phần.
Thực ra điều quan trọng nhất là ngoài việc chấp nhận hiện thực, cô còn có thể làm gì khác đây?
Cũng không biết cô ở thế giới thực tại sao rồi, có phải đã hoán đổi với nguyên chủ, hay là cứ thế chết đi một cách khó hiểu...
Dù thế nào, dù ở đâu, Trình Phương Thu cũng muốn sống sót, sống thật tốt!
Gió hè oi bức thổi vào người, khiến quần áo ướt sũng càng thêm dính sát. Trình Phương Thu ngừng suy nghĩ, chịu đựng sự khó chịu, lấy từ trong sọt ra một bộ quần áo của nguyên chủ mặc vào, sau đó sải bước về phía nhà họ Trình.
Bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo sạch sẽ!
Lúc này mọi người đều đã tan ca, đa số đều ở nhà trốn nắng, nên dọc đường cô cũng không gặp ai. Thỉnh thoảng gặp một vài người thấy dáng vẻ chật vật của cô, Trình Phương Thu đều lấy cớ không cẩn thận rơi xuống sông để cho qua chuyện. May mà không có ai nhiều chuyện cố hỏi thêm.
Đến khi vào sân nhà họ Trình, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.