Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Chương 16
Kim Thải
31/01/2023
“Đội trưởng Tôn, ngại quá, cha cháu đã không nói rõ việc này, cha con cháu chắc chắn không phải đến tặng quà cho bác đâu.” An Kim nói, vỗ mạnh vai An Quốc Phú.
Đội trưởng Tôn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ông đây không muốn tha thứ cho hai người.
Ngược lại An Hoa lập tức tiếp lời: “Vậy là tôi nhầm lẫn rồi… Chú, cháu hiểu lầm chú với anh họ rồi, thật sự xin lỗi nha!”
An Hoa ngoài miệng xin lỗi nhưng động tác trên tay cũng không chậm, trực tiếp đưa tay buộc chặt túi urê trên bàn, nói tiếp: “Vậy cháu thay cha cháu nhận quà của hai người nhé! Cháu nói rồi mà, sao người thân ở quê có thể tặng một túi khoai lang cho cha cháu coi như dùng để bồi bổ cơ thể chứ, bây giờ xem ra chúng ta đều thật sự hiểu nhầm rồi…”
An Hoa cười tủm tỉm ra sức nịnh An Kim và An Quốc Phú.
Chỉ là nhìn khuôn mặt không nhịn được mà méo mó kia của An Quốc Phú, An Hoa biết lần này họ đã mất hết vốn gốc, nhưng không sao cả, hiện tại đồ tốt này đều là của cô rồi.
Ngược lại người anh họ được hời kia của cô, từ đầu đến cuối sắc mặt đã thơi thay đổi một lần, ngược lại là một nhân vật lợi hại, nghĩ đến đây mắt An Hoa đảo qua: “Chú, anh họ, hôm nay sáng sớm cha cháu đã đến bệnh viện thay thuốc, lát nữa hai người qua trong nhà cũng không có ai, nếu không hôm khác hai người lại đến nhé.”
Mắt An Quốc Phú vẫn còn dán vào túi urê luyến tiếc rời đi, ông ta thật sự muốn trở mặt ở đây, trực tiếp ra tay cướp túi urê tầm thường không có gì lạ đựng đầy đồ tốt kia về.
Vẫn là An Kim giữ được bình tĩnh, không quên mục đích hôm nay họ đến thành phố Nam Hoa, anh ta dứt khoát đè vai An Quốc Phú, nói với đội trưởng Tôn và An Hoa họ về trước, lúc này mới kéo An Quốc Phú không cam tâm đi.
“Buông ra, buông ra, Kim Tử, buông cha con ra, hai cha con ta cùng nhau ra tay chắc chắn có thể cướp được đồ về! Đó là một túi đựng đầy những đồ tốt, mất gần một trăm đồng đấy! Còn chưa kể đến phiếu mua những thứ kia, không dễ dàng con mới để dành được…”
An Quốc Phú gào thét bị con trai kéo ra khỏi tòa nhà làm việc của đội vận tải, ông ta liên tục ra sức giãy giụa, muốn quay lại cướp đồ về.
An Kim cũng oán hận giậm chân, cố gắng kiềm chế bản thân muốn cướp lại đồ, phải biết rằng anh ta là một công nhân bốc xếp của nhà máy dệt, đầu tắt mặt tối một tháng, tiền lương cũng chỉ có 35 đồng mà thôi, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu thuốc lá đều là hắn vất vả để dành, bây giờ thì tốt rồi, nha đầu chết tiệt An Hoa kia múa mép khua môi đã cướp hết đồ.
Nếu không phải anh ta còn chưa nhận được vị trí của người bác cả đã mất kia, nếu không phải sợ bị người ta tố cáo họ tặng quà cho đội trưởng Tôn, thì vừa rồi anh ta đã trở mặt, ông trời thật không có mắt, sao không để bác cả chết luôn trong vụ tai nạn xe chứ, như vậy còn lại cô nhi quả mẫu kia sẽ dễ dàng thao túng hơn.
Bây giờ bác cả tuy vẫn còn khỏe nhưng đã bị mất nửa chân, không thể làm mọi việc dở dang được, rất khó giải quyết.
Hai cha con vừa đau vừa nghĩ rồi đi đến một nơi khác.
Mà ở trong văn phòng của đội trưởng Tôn, từ sau khi hai người kia rời đi đội trưởng Tôn liền lắc đầu với An Hoa: “Cháu đó! Cháu đó! Cháu bảo bác nói gì đây?”
An Hoa tinh nghịch nháy mắt một cái: “Bác Tôn, bác không thể khen cháu thông minh lanh lợi sao? Nhiều đồ tốt như vậy, mang về nhà đủ cho một nhà bốn người chúng cháu ăn trong một thời gian dài rồi.”
Đội trưởng Tôn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ông đây không muốn tha thứ cho hai người.
Ngược lại An Hoa lập tức tiếp lời: “Vậy là tôi nhầm lẫn rồi… Chú, cháu hiểu lầm chú với anh họ rồi, thật sự xin lỗi nha!”
An Hoa ngoài miệng xin lỗi nhưng động tác trên tay cũng không chậm, trực tiếp đưa tay buộc chặt túi urê trên bàn, nói tiếp: “Vậy cháu thay cha cháu nhận quà của hai người nhé! Cháu nói rồi mà, sao người thân ở quê có thể tặng một túi khoai lang cho cha cháu coi như dùng để bồi bổ cơ thể chứ, bây giờ xem ra chúng ta đều thật sự hiểu nhầm rồi…”
An Hoa cười tủm tỉm ra sức nịnh An Kim và An Quốc Phú.
Chỉ là nhìn khuôn mặt không nhịn được mà méo mó kia của An Quốc Phú, An Hoa biết lần này họ đã mất hết vốn gốc, nhưng không sao cả, hiện tại đồ tốt này đều là của cô rồi.
Ngược lại người anh họ được hời kia của cô, từ đầu đến cuối sắc mặt đã thơi thay đổi một lần, ngược lại là một nhân vật lợi hại, nghĩ đến đây mắt An Hoa đảo qua: “Chú, anh họ, hôm nay sáng sớm cha cháu đã đến bệnh viện thay thuốc, lát nữa hai người qua trong nhà cũng không có ai, nếu không hôm khác hai người lại đến nhé.”
Mắt An Quốc Phú vẫn còn dán vào túi urê luyến tiếc rời đi, ông ta thật sự muốn trở mặt ở đây, trực tiếp ra tay cướp túi urê tầm thường không có gì lạ đựng đầy đồ tốt kia về.
Vẫn là An Kim giữ được bình tĩnh, không quên mục đích hôm nay họ đến thành phố Nam Hoa, anh ta dứt khoát đè vai An Quốc Phú, nói với đội trưởng Tôn và An Hoa họ về trước, lúc này mới kéo An Quốc Phú không cam tâm đi.
“Buông ra, buông ra, Kim Tử, buông cha con ra, hai cha con ta cùng nhau ra tay chắc chắn có thể cướp được đồ về! Đó là một túi đựng đầy những đồ tốt, mất gần một trăm đồng đấy! Còn chưa kể đến phiếu mua những thứ kia, không dễ dàng con mới để dành được…”
An Quốc Phú gào thét bị con trai kéo ra khỏi tòa nhà làm việc của đội vận tải, ông ta liên tục ra sức giãy giụa, muốn quay lại cướp đồ về.
An Kim cũng oán hận giậm chân, cố gắng kiềm chế bản thân muốn cướp lại đồ, phải biết rằng anh ta là một công nhân bốc xếp của nhà máy dệt, đầu tắt mặt tối một tháng, tiền lương cũng chỉ có 35 đồng mà thôi, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu thuốc lá đều là hắn vất vả để dành, bây giờ thì tốt rồi, nha đầu chết tiệt An Hoa kia múa mép khua môi đã cướp hết đồ.
Nếu không phải anh ta còn chưa nhận được vị trí của người bác cả đã mất kia, nếu không phải sợ bị người ta tố cáo họ tặng quà cho đội trưởng Tôn, thì vừa rồi anh ta đã trở mặt, ông trời thật không có mắt, sao không để bác cả chết luôn trong vụ tai nạn xe chứ, như vậy còn lại cô nhi quả mẫu kia sẽ dễ dàng thao túng hơn.
Bây giờ bác cả tuy vẫn còn khỏe nhưng đã bị mất nửa chân, không thể làm mọi việc dở dang được, rất khó giải quyết.
Hai cha con vừa đau vừa nghĩ rồi đi đến một nơi khác.
Mà ở trong văn phòng của đội trưởng Tôn, từ sau khi hai người kia rời đi đội trưởng Tôn liền lắc đầu với An Hoa: “Cháu đó! Cháu đó! Cháu bảo bác nói gì đây?”
An Hoa tinh nghịch nháy mắt một cái: “Bác Tôn, bác không thể khen cháu thông minh lanh lợi sao? Nhiều đồ tốt như vậy, mang về nhà đủ cho một nhà bốn người chúng cháu ăn trong một thời gian dài rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.